
a hùng hậu. Chẳng trách mà cô chẳng hề có chút phản ứng nào với đệ nhất độc của bổn giáo.”
Chàng nói như vậy, bốn người kia lại càng thêm hoảng hốt, mắt trợn tròn lên nhìn về phía Ngũ Thập Lang, vô cùng cảnh giác, đặt hết mọi sự chú ý lên người cô.
Ngũ Thập Lang im lặng, miệng không ngừng co giật, quay sang nhìn Lãnh Vô Tình.
Những người đối điện mướt mát mồ hôi, căng thẳng đến mức chẳng dám chớp mắt.
“Đại sư huynh, mấy người có cảm thấy toàn thân tê dại, hơi thở gấp gáp không?”. Đang ngồi tựa bên đông cỏ, Lãnh Vô Tình từ từ đứng dậy, nho nhã chỉnh đốn lại bộ y phục màu trắng đã dính đầy bụi bặm
rồi nói: “Ta tính bây giờ cũng đã đến lúc rồi đấy. Bổn cung chủ thực sự chẳng còn chút thời gian nào để ngắm mấy người ngu xuẩn như các ngươi được nữa.”
Chàng vừa dứt lời thì bốn người kia đang đứng thẳng lưng bỗng cong người xuống, toát mồ hôi hột, gân mạch ở cổ đều nổi hết cả lên, hai tay ôm cổ, giọng nói bắt đầu run rẩy, sợ hãi, hoảng loạn vô cùng.
“Thiếu cung chủ, cầu xin người ban cho chúng thuộc hạ thuốc giải!”. Không lâu sau, tất cả bọn họ đều ngã sõng soài xuống đất, lăn đi lộn lại liên tục, mồ hôi đầm đìa cả người, sắc mặt dần chuyển sang màu tím. Nhìn thấy Lãnh Vô Tình khoanh hai tay lại, mỉm cười rạng rỡ thưởng thức nỗi đau khổ của mình, bọn họ đều bò lồm cồm trên mặt đất, thảm thiết kêu gào cầu xin. “Cầu xin thiếu cung chủ, hãy cho chúng ta được chết nhanh chóng!”
“Bọn ta không cầu thuốc giải, chỉ cầu được chết nhanh chóng nhất mà thôi”. Người lên tiếng là đại sư huynh, đôi mắt của hắn đã dần chuyển sang màu tro, hơi thở gấp gáp, hổn hển, câu cầu xin như đã lấy đi gần hết sức sống cuối cùng trong người hắn.
“Từ trước đến nay, bổn cung chủ không phải là người không nói lí lẽ”. Ánh mắt Lãnh Vô Tình lạnh như băng, miệng vẫn mỉm cười, giọng nói lãnh đạm. “Bổn cung chủ vẫn luôn tuân thủ theo quy định người mạnh làm chủ…”
Chàng ngừng lại, đợi chờ bốn người kia từ từ tỉnh ngộ.
Đại sư huynh đang nằm trên mặt đất, ánh mắt như phát ra tia lửa rừng rực, giọng nói trầm trầm: “Ý của thiếu cung chủ là…”
Lãnh Vô Tình mỉm cười, nhìn đại sư huynh, gật gật đầu rồi nói: “Đại sư huynh thực sự quá thông minh, chẳng trách mà ngày xưa, lão cung chủ lại yêu thương ngươi nhất.”
Bốn người dưới mặt đất nghe thấy Lãnh Vô Tình nói như vậy đều phát run, gượng chống người đứng dậy, đưa mắt nhìn nhau, nghiến chặt răng, nhanh chóng đứng thành một đoàn.
Lãnh Vô Tình phủi phủi vạt áo, nhìn thấy Ngũ Thập Lang ở phía xa lén la lén lút, rón rén bước ra khỏi chuồng ngựa, chẳng nhịn được mà bật cười rồi lên tiếng: “Ngũ Thập Lang, mau tới phục vụ bổn công tử!”
Nghe thấy tiếng gọi của chàng, Ngũ Thập Lang vô cùng ảo não, đành phải chu miệng, bước từng bước lại phía chàng.
“Bổn cung chủ xưa nay ghét nhất những kẻ đã từng đắc tội với ta”. Lãnh Vô Tình mỉm cười, gằn giọng nói.
Câu nói và thái độ ngạo mạn của chàng khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng khó chịu. Ngũ Thập Lang lập tức dừng bước, sự phẫn nộ gia tăng cực điểm khiến cô hoàn toàn quên rằng người mình còn đang run rẩy, sợ hãi, phớt lờ hết mọi cảnh vật hãi hùng xung quanh, nộ khí xung thiên trả lời: “Bổn cô nương cũng ghét nhất những người đã từng đắc tội với bà đây.”
Sắc mặt Lãnh Vô Tình nhanh chóng sầm đen lại, đôi mắt tóe ra hàn khí, xếch lên đầy tức giận. Ngũ Thập Lang cũng bị chàng làm cho phát bực, đôi mày cũng xếch ngược theo, chỉ còn thiếu nước đưa tay chống nạnh nhìn chàng thách thức mà thôi.
“Cô dám không sợ bổn cung chủ?”. Chàng tức quá bật cười, đưa tay ra tóm lấy Ngũ Thập Lang. Khuôn mặt cực giống Lãnh Vô Song ấy dưới ánh trăng lạnh lẽo hiện lên niềm cô liêu bất tận cùng nụ cười băng giá.
Một vẻ đẹp âm độc khó diễn tả bằng lời.
Ngũ Thập Lang nghiêng người sang để tránh bàn tay của Lãnh Vô Tình rồi nhìn chàng đầy thách thức, cáu kỉnh hỏi: “Tại sao ta lại phải sợ huynh?”
Lãnh Vô Tình lạnh lùng lườm cô một cái rồi mỉm cười, không nói gì, từ từ ngồi xuống. Bốn người khi nãy đứng dậy đầy thách thức giờ đã nằm xiêu vẹo trên mặt đất, ngoại trừ lồng ngực của đại sư huynh còn động đậy, những người còn lại thân thể đều đã cứng đờ, lạnh giá, không còn hơi mà nói.
“Thiếu cung chủ, hãy cho ta chết nhanh chóng, xin đừng động đến người nhà ta!”. Đại sư huynh đang nằm trên mặt đất thở thoi thóp bỗng mở mắt ra, níu chặt lấy vạt áo của Lãnh Vô Tình, gắng dốc hơi thở cuối cùng để cầu xin.
“Hả? “Nhanh chóng” phải hiểu thế nào đây?”. Lãnh Vô Tình nghiêng đầu mỉm cười, từ từ rút thanh Uyên Ương loan đao bên thắt lưng ra, bình thản cứa lên mạch máu ở hai cánh tay đại sư huynh rồi nói: “Là thế này sao?”
Nhát cứa sâu tận vào xương, khiến phần gân thịt đỏ lòm lòi hết ra ngoài, máu me be bét chảy tràn trên mặt đất.
“Hay là như thế này?”. Chàng lại di chuyển đao đến phần xương đùi của đại sư huynh, từ từ, chậm rãi cứa sâu một nhát. Thanh đao cong cong cứ đâm sâu vào nửa thốn thì chàng lại lùi về sau nửa thốn, sau đó đâm sâu tiếp, cuối cùng, thanh đao cắm sâu vào đùi của đại sư huynh, khiến hắn ta đau đớn đến mức chỉ muốn chết ngay lập tức. “Hay là bổn cung chủ vì tiếc nuối năng