
ng, sau đó vớt được một đám đen đen, liền hỏi: “Còn đây là cái gì?”
Lần này, Ngũ Thập Lang tỏ ra vô cùng kiêu hãnh, dõng dạc trả lời: “Nòng nọc”
Số nòng nọc này là Ngũ Thập Lang đã cực nhọc, vất vả vớt từng con, từng con một lên nên chính xác phải gọi là kết tinh của những giọt mồ hôi lao động vinh quang.
“Nòng nọc?”. Lãnh Vô Tình run run hỏi lại, sau đó miễn cưỡng mỉm cười, nói tiếp: “Tại sao cô lại cho rằng ta thích ăn những thứ này?”
Ngũ Thập Lang tỏ ra ngây thơ, vô tội, chớp chớp măt, cúi lưng xuống bắt dầu phân tích một cách nghiêm túc: “Ta thấy huynh có vẻ thích ếch hồng, ếch trắng nên đoán huynh thích loại thức ăn này. Ta không bắt được bố mẹ chúng nên đàn
h phải bắt mấy con be bé lại nấu canh cho huynh đấy!”
Lãnh Vô Tình suy sụp hoàn toàn, im lặng một hồi lâu, chú mục vào bát canh
“Có phải nguyên liệu vẫn còn thiếu đúng không?”. Ngũ Thập Lang áy náy hỏi. “Thế nhưng, tất cả những thứ ta tìm được chỉ có từng này thôi, ta đã rất nỗ lực đấy!”
Cô giơ tay ra để chỉ cho Lãnh Vô Tình nhìn thấy trên đó có mấy vết đỏ do nước nóng bắn vào.
Liếc mắt qua nhìn, Lãnh Vô Tình chợt nhớ lại khi còn nhỏ, một lần mẫu thân đút canh cho mình qua một chiếc cửa gỗ thưa cũng bị nước nóng bắn vào, tạo nên rất nhiều vết đỏ trên tay.
Chàng nhanh chóng mềm lòng, thở dài một tiếng rồi đưa lời tán thưởng: “Không, đích thực là mĩ vị, những nguyên liệu nấu canh cũng khá nhiều, vấn dề là ở chỗ dạ dày ta hôm nay hơi có vấn đề.”
Ngũ Thập Lang cuối cùng cũng yên tâm, nở nụ cười an ủi.
Cô không biết rằng người Bảo Thiềm Cung xưa nay chưa bao giờ ăn côn trùng, sâu bọ hết, chỉ có lúc luyện độc mới dùng đến những món này. Bàn ăn khi sáng của Lãnh Vô Tình đều là những thứ chàng vô cùng kinh tởm, bày ra chỉ để trêu đùa, chọc ghẹo Ngũ Thập Lang một chút không ngờ đến sau cùng, người chịu khổ lại là bản thân Lãnh đại cung chủ.
“Bát canh ngon thế này tuyệt đối không thể để lãng phí được” khuôn mặt Lãnh Vô Tình tràn ngập vẻ tiếc nuối, mỉm cười rạng rõ nhìn sang mấy thuộc hạ áo đen trong phòng, vẫy tay, bình thản lên tiếng: “Tất cả mau lại đây, lần này bổn cung chủ ân chuẩn cho các ngươi được dùng loại canh Thanh Trùng Phỉ Thuý Nòng Nọc này”
Tất cả các thuộc hạ áo đen sau khi nhận được mệnh lệnh của Lãnh đại cung chủ đều hoàn toàn sụp đổ.
Bảo vật giang hồ – chương 14
Chương 14: Đệ nhất môn
Thời điểm diễn ra đại hội võ lâm càng ngày càng đến gần, trưởng môn các phái đều lũ lượt kéo nhau tới thành Kim Lăng.
“Thiếu gia, người đang trầm tư điều gì vậy?”. Trong Phúc Mãn Lâu ở thành Kim Lăng, một người mặc y phục màu xanh lá cây nhạt đang ngồi, dải dây buộc tóc cùng màu cố định mái tóc đen bóng như lụa của chàng ở sau gáy, đôi mắt sáng trong, đôi môi hồng thắm, đầy đặn, cuốn hút.
Phía sau lưng chàng đeo hai thanh kiếm bạch ngọc, trên kiếm thắt một đôi dây màu sắc sặc sỡ, gió nhẹ thổi qua lại khẽ lay động càng nhìn càng thấy tiêu diêu.
“Ta đang nghĩ…” chàng khẽ cau mày, khuôn mặt tỏ ra vô cùng chán nản “… nên chăng lập một tiêu cục ở đây chuyên trách việc hộ tống, vận chuyển, chung chuyển, tư vấn.. chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền”
Người hộ vệ áo xanh nhanh chóng vui mừng quay người sang, vỗ tay tán thửng, nói: “Thiếu gia đúng là tài mạo vẹn toàn, một thiên tài ngàn năm có một”
Hai người này không ai khác chính là hai chủ tớ nhà Đoạn Thủy Tiên đã đến thành Kim Lăng từ sớm
“Tại sao lại thế? Cho dù lúc này, ta có biết bao ý nghĩ tuyệt diệu, thông minh nhưng vẫn không cảm thấy vui vẻ lên được”. Chàng một tay chống cằm, cau chặt đôi mày, đôi mắt mơ màng, tỏ đúng vẻ ai oán, sầu thảm. Một lúc sau, phía dưới lầu có một thiếu nữ thất thần nhìn chàng đến mức đập mặt vào tường, kêu lên oai oái
Người hộ vệ áo xanh lại cúi xuống, không nói lời nào, nâng cao chiếc gương đồng trên tay lên chút nữa, qua cả đỉnh đầu mình.
Đoạn Thủy Tiên vươn dài cổ soi gương, càng thêm cô tịch, tiện tay vơ lấy chiếc ly trống trỗng, rót đầy rượu vào rồi đổ xuống mặt đất, ảo não lẩm bẩm một mình: “Vô Song huynh, những ngày tháng thiếu huynh của thực cực kì vô vị”
Kể từ khi sai khi quyết tâm leo lên vị trí cao hơn trong bảng xếp hạng mĩ nam, chàng vẫn luôn coi Lãnh Vô Song là mục tiêu phấn đấu, lần này nhất thời mất đi mục tiêu, chàng thực sự cảm thấy mơ màng, mất đi phương hướng vô cùng.
Đoạn Thủy Tiên thương xót thêm vài phần, sau đó lấy lại được bình tĩnh, chàng quay sang hỏi: “Tiểu Vệ, chỗ Tiêu lão gia thế nào rồi?”
“Bẩm thiếu gia, mấy lần xuất hàng có vấn đề đều do đại quản gia nhà họ Tiêu quản lý. Bởi vì mãi không tìm thấy Ngũ Thập Lang nên Tiêu lão gia u sầu sinh bệnh, nằm liệt trên giường khá lâu rồi”
Đoạn thiếu gia bừng như bừng tỉnh, lẩm bẩm một mình: “Lẽ nào vấn đề lại ở chỗ đại quản gia nhà họ Tiêu? Nếu là như vậy thì đành phải nhanh chóng viết thư báo tin cho Tiêu bá bá thôi”
Chàng đứng bật dậy, hai thanh kiếm bạch ngọc va vào nhau tạo nên tiếng động vui tai
“Tiểu Vệ, ngươi mau đến phủ họ Tiêu, nói chuyện tử tế với Tiêu lão gia, thăm dò thực hư, có bất cứ manh mối gì phải báo về ngay tức khắc! Mấy ngày này, bổn thiếu gia cũng tìm việc gì đó