Bảo vật giang hồ

Bảo vật giang hồ

Tác giả: Tô Tố

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326234

Bình chọn: 7.00/10/623 lượt.

ều tạo nên những tiếng cót ca cót két.

Nhìn thấy có khách đến, ông

chủ cũng chẳng thèm nhiệt tình đứng dậy tiếp đón.

“Cho hai căn phòng thượng hạng!”

“Không có”. Ông chủ khách điếm trả lời vừa nhanh vừa gọn. “Ở chỗ chúng tôi chỉ có phòng trọ lớn dùng chung mà thôi.”

Tới đây ngủ trọ hầu hết là những đại hiệp hoặc lái buôn đang vội vã lên đường đến thị trấn tiếp theo nên thông thường, bọn họ chỉ tạm thời ở lại một đêm, không có bất cứ yêu cầu nào đặc biệt về chỗ ở hết. Những người có điều kiện kinh tế hơn thì toàn nhanh chóng phi ngựa, không đến một canh giờ là có thể tới được thị trấn lớn hơn để được lưu lại trong các gi¬an phòng thượng hạng ở đó. Cho nên, khách điếm ở đây chỉ thiết kế những phòng trọ thông thường cho mọi người dùng chung mà thôi.

Đứng sau lưng Lãnh Vô Song, Ngũ Thập Lang cau mày nhăn nhó thò đầu ra, nói chen vào: “Ta không muốn ở phòng chung, ở đó có rất nhiều chấy rận.”

Ông chủ cười nhạt, chỉ vào con đường nhỏ trước mặt rồi nói: “Hai người có thể tiếp tục lên đường, thị trấn phía trước vừa rộng lớn vừa sầm uất, khách điếm ở đó có phòng thượng hạng đấy!”

Lãnh Vô Song lạnh lùng nhìn sang ông chủ, lại vứt thêm một nén bạc nữa, nhanh chóng đưa ra giải pháp: “Chúng ta không ở căn phòng dùng chung. Chúng ta sẽ nghỉ tại phòng ngủ của ông.”

Ông chủ khách điếm nhìn nén bạc trên mặt bàn rồi nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Lãnh Vô Song, nghiến răng từ chối: “Không được!”

Cứ nghĩ tới chiếc giường đầy chấy rận, căn phòng nồng nặc mùi ẩm mốc, Ngũ Thập Lang vô cùng lo lắng, vội vã rút kiếm ra, hét lớn: “Ta muốn một căn phòng đơn, ta muốn được đi tắm…”

Thanh kiếm màu xanh trong tay cô hạ lên hạ xuống, chỉ thẳng vào ông chủ, nộ khí đùng đùng.

Lãnh Vô Song lặng lẽ nhìn Ngũ Thập Lang dọa nạt ông chủ, không hề có ý định ngăn cản.

Mặc cho Ngũ Thập Lang có dọa nạt đến mức nào, ông chủ khách điếm vẫn cứ lắc đầu quầy quậy. Ban đầu, ông rất lo ngại thanh kiếm đang chỉ về phía mình, nhưng rất nhanh sau đó, ông nhận ra rằng Ngũ Thập Lang chẳng hề có chút công lực nào cả.

Sau khoảng một tuần trà, cuối cùng Lãnh Vô Song cũng mất hết nhẫn nại, lặng lẽ đi qua chỗ Ngũ Thập Lang đang la lối om sòm. Chàng rút thanh kiếm của mình ra, thẳng tay xuất chiêu chém chiếc bàn trước mặt thành hai khúc gọn ghẽ và đẹp mắt.

Sau đó, trước ánh mắt thất thần như gà gỗ của ông chủ quán trọ, chàng từ từ, chậm rãi, nhã nhặn cúi xuống nhặt nén bạc đưa thêm trước đó, đặt vào trong ống tay áo của mình rồi lạnh lùng lớn tiếng ra lệnh: “Ông, chuyển ra!”

Mang theo khí thế không thể chống cự, chàng cao ngạo ngầm tuyên bố: Nơi này đã thuộc địa phận sở hữu của Lãnh Vô Song!

Lặng nhìn chiếc bàn bị chém đứt đôi, vết chém dứt khoát, đường kiếm sắc bén, ông biết ngay đây là một cao thủ võ lâm. Lần này, ông chủ khách điếm suýt chút nữa thì bật khóc thành tiếng, vội vã gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Tâm trạng của Lãnh Vô Song lúc này đột nhiên trở nên vô cùng vui vẻ, quay đầu qua nhìn Ngũ Thập Lang, gật gật dầu rồi đưa lời tán thưởng: “Rút kiếm rất đẹp!”

Không biết chàng đang tự khen mình hay là thực sự khen ngợi Ngũ Thập Lang nữa.

Nhìn chiếc bàn đã bị chém thành hai mảnh trên mặt đất rồi nghe lời khen ngợi có thể tạm xem là chân thành của chàng, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy, mẹ kiếp, thì ra trên thế gi¬an này, những lời mỉa mai lại có thể được nói ra một cách đầy cá tính như vậy!

Quả nhiên là công tử Vô Song một chiêu có thể chém ngọn Hoàng Sơn thành hai mảnh.

Nghĩ tới đây, đôi mắt sùng bái của Ngũ Thập Lang lại một lần nữa lặng lẽ hướng về phía công tử Vô Song.

Căn phòng của ông chủ quán trọ quả nhiên rất sạch sẽ, gọn gàng. Cả mặt sàn và trên bàn đều được lau dọn không dính hạt bụi nào. Ở trên cửa sổ còn treo một chiếc chuông gió, thi thoảng lại kêu lên những tiếng leng keng vui tai. Mỗi khi có người bước qua khu hành lanh bên cạnh phòng, chiếc chuông gió lại rung động theo.

Ngũ Thập Lang nghịch chiếc chuông gió một lúc, sau đó nhảy bật lên giường.

“Oa, chiếc giường này lớn quá!”

Bảo vật giang hồ – chương 6.1

Đây đích thực là một chiếc giường lớn, chiếm đến quá nửa diện tích căn phòng. Trên giường trải một tấm ga dày dặn, ngoài ra còn có một chiếc chăn lớn thêu hình những bông hoa mẫu đơn đỏ thắm, được gấp gọn ghẽ.

Trông thấy cái chăn, Ngũ Thập Lang mắt sáng rực lên, nhoài người tới, ôm chặt lấy nó rồi chét lớn: “Vô Song, không ngờ chiếc chăn này lại có màu đỏ rực rỡ.”

Lãnh Vô Song khoanh tay trước ngực, mặt không biểu cảm nhìn vào Ngũ Thập Lang đang ôm chăn lăn đi lộn lại trên giường, nhìn cô chẳng khác nào một chú mèo con, trông đáng yêu vô cùng.

Trong đôi mắt chàng bất giác lộ rõ nét cười rạng rỡ.

“Ta cảm thấy hai chúng ta thật giống…”. Ngũ Thập Lang đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt chứa chan ý tình, miệng cười tủm tỉm, nhìn về phía Lãnh Vô Song, thẹn thùng nói: “Thật giống như đang trong thời kì tân hôn ý…”

“Không tin thì huynh xem đi, xem đi!”. Cô kéo chiếc chăn ra khỏi giường, cầm hai đầu chăn giơ lên cho Lãnh Vô Song nhìn như thể đó là một bảo vật.

Dưới ánh nến, chiếc chăn đỏ phản chiếu ra biết bao ánh hào


Teya Salat