
gủ này có thể làm cho cô dễ chịu hơn một chút. Suy nghĩ đến đây, đường cong cằm dưới của anh càng kéo căng thêm mấy phần.
Trong phòng rất yên tĩnh, Cảnh Diễn do dự một lát, mới nhẹ nhàng chậm chạp đi đến bên người cô, phát hiện cho dù trong lúc ngủ mơ lông mày của cô vẫn là nhíu lại.
Anh dịch dịch chăn cho cô, nghe được lời nói mê sảng yếu ớt của cô: “Đừng sợ, có mẹ ở đây.” Có thể là mơ thấy chuyện buổi sáng. Trái tim của anh bị bóp thật chặt, theo bản năng vươn tay vuốt tóc cô muốn trấn an cô, cô trong lúc nửa mê nửa tỉnh theo trực giác nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, khó chịu kêu: “Tử Kỳ. . . em đau. . . .”
Chương 44: Bệnh Mù Màu
Đầu ngón tay thon dài của Cảnh Diễn còn đang miêu tả ở trên mặt cô, câu nỉ non này làm cho khuôn mặt của anh lập tức đông thành tượng băng, thậm chí mang theo một chút luống cuống, rốt cuộc anh làm cho cô thất vọng tới mức nào cô mới có thể ngay cả ở trong mộng cũng không muốn nhớ đến mình, mà là nhờ một người ngoài giúp đỡ?
Tựa như tỉnh mà không phải tỉnh, Tô Hiểu Mộc không nói ra là đau ở đâu, chỉ là cảm thấy chung quanh rất ồn ào, không ngừng có người hỏi cô, làm cho đầu cô rất đau. Cơ thể của cô cũng không tự chủ co giật, vẻ mặt rất thống khổ mà cong lưng, ngón tay nắm chặt lấy góc chăn đã trắng bệch, cảm thấy trên người có ngàn cân đè vào, ép tới cô gần như không thể hô hấp.
Cảnh Diễn cũng chưa bao giờ từng gặp cô như thế này, trong mắt hiện lên bối rối, đại não xuất hiện chỗ trống trong giây lát, chẳng qua anh rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, vừa nhanh chóng nhấn chuông y tá, vừa ôm lấy cô khẩn trương hỏi: “Hiểu Mộc? Hiểu Mộc? Bây giờ đã không có việc gì rồi, em tỉnh tỉnh, rốt cuộc là đau ở đâu?”
Tô Hiểu Mộc dường như không nghe thấy tiếng kêu gọi của anh, chỉ là nhắm chặt hai mắt, một lần lại một lần kêu: “Em đau quá… Đau quá…” Cô giống như bị ác mộng trấn yểm[1'> ở tâm hồn, nước mắt khó chịu lã chã chảy xuống khóe mắt, từng giọt từng giọt thấm ở trên vạt áo của anh, cũng nhỏ vào nội tâm của anh.
[1'> “Trấn” nghĩa đen là đè xuống; “yểm” là giấu đi đồng nghĩa với ếm, ém, nghĩa đen là làm cho một đối tượng bị ếm, ém, yểm không phát triển được. Đây là một thuật ngữ trong phong thủy mô tả một phương pháp làm cho cái xấu, hoặc tốt không phát huy được.(Theo nhà nghiên cứu Nguyễn Vũ Tuấn Anh, Giám đốc Trung tâm nghiên cứu Lý học Đông Phương)
Ôm cơ thể không ngừng run rẩy của cô, Cảnh Diễn cuối cùng không khống chế được cảm xúc gầm nhẹ ra tiếng: “Hiểu Mộc! Rốt cuộc em làm sao vậy? Y tá! Bác sĩ!
Lúc này, Lăng Tử Kỳ nghe tin xông vào, nhìn tình huống này, chân mày vặn thật chặt, nghiêm túc nói: “Anh buông cô ấy ra trước, hô hấp của cô ấy sắp không đủ rồi!” Cho dù đối diện với đôi mắt sắc bén điên cuồng của Cảnh Diễn, anh cũng không có lùi một bước mà lặp lại, “Cảnh Diễn, tôi là bác sĩ chủ trị của cô ấy, nếu anh muốn cô ấy khỏe, hãy nghe tôi, buông tay trước.”
Buông tay, so với nắm chặt càng cần dũng khí hơn.
Cảnh Diễn gắt gao trừng anh ta, theo bản năng dần dần nới lỏng tay, Lăng Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm, tiến lên đỡ lấy Tô Hiểu Mộc chậm rãi để cho cô nằm xuống, y tá phía sau lập tức đè chặt cơ thể còn đang run rẩy kịch liệt của cô. Anh từ trong túi lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ, vén mí mắt của cô lên chiếu chiếu đồng tử của cô, lập tức bình tĩnh nói với y tá: “Lấy cho cô ấy một liều thuốc an thần.”
Y tá gật gật đầu.
Cảnh Diễn từ đầu tới cuối nghiêm túc nhìn, ngay cả một chút chi tiết cũng không bỏ qua, cho đến khi thuốc nước lạnh lẽo bắt đầu tác dụng, tất cả khôi phục lại yên ổn. Lăng Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Cảnh Diễn một cái, ý bảo anh nói: “Để cho Hiểu Mộc yên tĩnh nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta đi ra ngoài nói sau.” Cảnh Diễn mím mím môi, không nói một lời cùng đi theo ra khỏi phòng bệnh.
Hành lang yên tĩnh mang theo khí lạnh xơ xác vào đông, ánh đèn huỳnh quang sáng trắng chiếu lên người trông mờ mờ ảo ảo.
“Hiểu Mộc cô ấy… Tôi từng thấy cô ấy lên cơn hen suyễn, không phải như vừa rồi, rốt cuộc cô ấy làm sao vậy?” Vẻ mặt Cảnh Diễn lạnh thấu xương, giọng điệu căng thẳng mang theo khẩn trương khó có thể phát hiện.
Lăng Tử Kỳ lẳng lặng nhìn bóng cây lay động dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Tổn thương có hai loại, một loại là trên thân thể, một loại là trên tinh thần. Buổi sáng cô ấy hen suyễn là vì trên tinh thần đã bị tổn thương mà gợi lên, cho nên anh phải biết, cô ấy khó chịu nhất không phải là thống khổ trên thân thể, mà là, nơi này.”
Anh xoay người đối diện trực tiếp với Cảnh Diễn, ngón tay chỉ là vị trí trái tim, dừng một chút lại tiếp tục nói, “Ngần ấy năm cô ấy một mình mang theo Tiểu Nghiêu sinh sống, chưa từng có oán trách qua nửa câu, nhưng anh phải biết, người thiện lương hèn mọn đến đâu cũng là có điểm mấu chốt. Điểm mấu chốt của cô ấy chính là Tiểu Nghiêu, cô ấy không thể tha thứ thẳng bé bị một chút thương tổn nào, cho dù là anh, cho dù là chính cô ấy cũng không thể. Mà buổi chiều khi cô ấy tỉnh lại câu nói đầu tiên nói với tôi là —— Tất cả chuyện này toàn bộ là lỗi của cô ấy, là cô ấy làm liên lụy tới Tiểu Nghiêu.” Đã x