Duck hunt
Bất chấp tất cả

Bất chấp tất cả

Tác giả: Cư Tiểu Diệc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326090

Bình chọn: 7.5.00/10/609 lượt.

sẽ giữ lại quyền lợi truy cứu pháp luật.”

Anh nói xong rồi vội vàng đi vào trong, đội trưởng đội bảo an đã đứng ở cửa phòng trực ban của trường học: “Vương tổng, bà Cảnh ở trong này.”

Vương Hạo căng thẳng trong lòng, bước nhanh đi qua, sau đó, ngay ở cửa giật mình.

Phòng trực ban bảo vệ không lớn, trên băng ghế dài nhỏ cạnh cửa một người đàn ông hơi mập đang ngồi, tóc tai hỗn độn, trên mặt có vài đường vết thương không biết là ngón tay hay là bị máy móc quẹt phải, quần áo cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo, Vương Hạo nhận ra anh ta, là cha của Tiểu Vũ ngồi cùng bàn Tiểu Nghiêu, bọn họ còn từng cùng đi Hongkong .

Anh ta thấy Vương Hạo lập tức liền đứng lên, chân còn có chút không linh hoạt, lảo đảo hai bước, Vương Hạo vội vàng đỡ lấy anh ta: “Ngài không có sao chứ?”

Anh ta cào cào tóc, thật thà cười lắc đầu: “Một người đàn ông có thể có chuyện gì? Chỉ là trước kia chưa từng gặp phải loại chuyện này, bỗng chốc bối rối.” Anh ta dừng một chút, lại thấp thỏm nhìn vào bên trong, “Mẹ Tiểu Nghiêu có thể bị thương nghiêm trọng một chút, anh vào xem đi.”

Sắc mặt Vương Hạo trầm hơn vài phần, anh nhìn quanh một chút, trừ cha của Tiểu Vũ, vài bảo vệ, còn có hai giáo viên trực cổng trường đều là vẻ mặt chật vật, anh nói khẽ với đội trưởng đội bảo vệ: “Báo cho giám đốc Trần bộ phận quan hệ xã hội đến khắc phục hậu quả, tổn thất của trường học còn có giáo viên, bảo vệ cùng với phụ huynh học sinh bị liên lụy hết thảy do chúng ta chịu trách nhiệm, còn phải nhớ kỹ tất cả hãng truyền thông có mặt hôm nay, mặt khác, vạch ra khu vực an toàn chuẩn bị sẵn xe, đợi lát nữa chúng ta có thể phải đi bệnh viện một chuyến.”

“Tôi lập tức đi làm.” Đội trưởng thận trọng gật gật đầu.

Vương Hạo vừa đi vào phòng trực ban, đã nghe thấy tiếng chủ nhiệm lớp lo lắng đầy mặt đang trấn an: “Mẹ Tiểu Nghiêu, đừng lo lắng, bây giờ đã không sao rồi.”

Anh không nghe được bất kỳ câu trả lời nào.

Hạ mày xuống nhìn lại, chỉ thấy thân thể nhỏ nhắn gầy yếu của Tô Hiểu Mộc khom lại, bảo vệ Tiểu Nghiêu thật chặt ở trong lòng mình, dường như không nghe thấy bên ngoài thế giới đang nói gì đã xảy ra chuyện gì, chỉ là dùng lời nói dịu dàng nhất thế gian này thấp giọng lẩm bẩm: “Đừng sợ, có mẹ ở đây, đừng sợ.” Lúc này búi tóc cuốn lên của cô đã lỏng lẻo trên vai, áo khoác đan bị móc ra một lỗ thủng to, váy dài xếp li màu hồng cũng bẩn bẩn, chật vật hơn tất cả mọi người.

Anh tiến lên một bước, định vỗ vỗ bả vai của cô, rất nhanh bị cô dùng sức hất ra, cô cũng không quay đàu lại, chỉ là lớn tiếng kêu: “Các người có câu hỏi gì thì hỏi tôi, đừng làm hại con tôi!”

Một khắc kia, tất cả mọi người ở đây đều lộ vẻ xúc động, làm cho người biết được cái gì gọi là tình thương vĩ đại của người mẹ.

Từ đầu tới cuối cô đều che chở con thật chặt, không để cho mặt của thằng bé lộ ra ở trước mặt người khác, Vương Hạo biết làm như vậy có thể bảo vệ đứa trẻ không để lộ ở trước mặt ống kính tốt hơn.

Ai nói ai khuyên đều không có tác dụng, Tô Hiểu Mộc giống như một ngọn núi lớn lù lù bất động, sau đó, một thanh âm sợ hãi nói: “Mẹ, con không sao đâu, còn mẹ? mẹ thế nào rồi? Con muốn nhìn mẹ một chút.”

Tiểu Nghiêu ở trong lòng cô giật giật, thật ra sự việc từ xảy ra đến kết thúc còn không đến nửa giờ, Tiểu Nghiêu thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua là đột nhiên trước cổng trường học có rất nhiều người, sau đó mẹ ôm ngay thằng bé vào trong ngực, dặn thằng bé đừng nói chuyện, theo sát cô.

Tô Hiểu Mộc lúc này mới chậm rãi buông hai tay ra, rủ mắt xuống nhìn con trai bảo bối trong lòng tỉ mỉ từ trên xuống dưới một lần, xác định thằng bé là không có việc gì thật mới thở ra một hơi thật dài, nhưng sắc mặt xanh trắng vẫn là không có chuyển biến tốt đẹp.

“Ngài không có việc gì chứ? Có bị thương hay không?” Vương Hạo hỏi lại một lần nữa.

Tô Hiểu Mộc xoay người, lại cẩn thận nhìn kỹ mặt anh, cũng không có trả lời câu hỏi của anh, cũng cũng không thấy lạ vì sao anh xuất hiện ở trong này, mà là cầm chặt lấy tay con trai hỏi anh: “Vương Hạo, anh có thể biết hay không, những người đó có chụp được Tiểu Nghiêu hay không? Tin tức sẽ viết như thế nào?”

“Yên tâm, tôi đã để cho giám đốc quan hệ xã hội đi phối hợp rồi, sẽ cố gắng hết sức làm cho ảnh hưởng xuống đến thấp nhất, trường học bên này tôi cũng sẽ chuẩn bị tốt.” Vương Hạo nói cẩn thận tỉ mỉ: “Xe đã chuẩn bị xong rồi, tôi đưa ngài đi bệnh viện trước nhé?”

“Tôi không sao.” Tô Hiểu Mộc lắc đầu chỉ muốn đứng thẳng lên, nào ngờ hơi dùng sức, một cơn đau thấu tim thẳng tắp đâm vào nơi trái tim của cô, sắc mặt cô trắng bệch cắn môi, cúi đầu nhìn, thì ra là mu bàn chân mảnh khảnh không biết từ khi nào đã sưng lên.

Tiểu Nghiêu còn nhỏ tuổi, nhưng là tâm tư tinh tế, biết được chuyện rất nghiêm trọng, lo lắng ôm mẹ hỏi: “Mẹ? Rất đau sao?”

“Mẹ, mẹ không sao đâu…” Tô Hiểu Mộc muốn cho con một nụ cười, nhưng là có lẽ bởi vì không gian phòng trực ban nhỏ hẹp không khí không lưu thông, lại có lẽ là đột biến vừa rồi tiêu hao quá nhiều tâm sức của cô, lời của cô còn chưa dứt hô hấp đã dồn dập lên, níu lấy vạt áo thở hổn hển, hồi lâu cũng