
n ra và lấy tay chỉ món trứng đánh sô-cô-la.
– Tôi nghĩ là với món này, chúng ta sẽ chỉ làm hại chính bản thân mình mà thôi. Khéo phải có đến cả ngàn calori trong một món như thế này!
Tò mò muốn kiểm tra độ chính xác của trực giác về những Thiên thần Kiểm soát, Zofia hỏi Lucas về công việc thật sự của hắn, hắn lẩn tránh không trả lời. Có nhiều chủ đề khác thú vị hơn mà hắn muốn chia sẻ cùng cô, mà trước hế là chuyện cô còn làm gì khác nữa trong cuộc sống, ngoài việc giám sát an ninh ở khu cảng thương mại. Cô làm gì những khi có thời gian rỗi? Cho dù chỉ sử dụng ở số ít, thì khái niệm thời gian rỗi cũng khiến cô cảm thấy xa lạ. Ngoài những lúc làm việc trên bến cảng, cô tham gia hoạt động ở nhiều hội từ thiện, dạy học ở trung tâm dành cho người khiếm thị, chăm sóc những người già và những đứa trẻ trong bệnh viện. Cô thích ở bên họ, giữa họ với cô dường như có một mối liên hệ thần kỳ. Chỉ có người già và trẻ nhỏ mới có khả năng nhìn thấy những điều mà rất nhiều người bỏ qua, lãng phí thời gian để làm người lớn. Trong mắt cô, nếp nhăn của tuổi già tạo thành những nét chữ đẹp nhất viết về cuộc sống, nhờ đó trẻ thơ có thể đọc được những giấc mơ.
Lucas nhìn cô khâm phục.
– Cô thực sự làm tất cả những điều đó hả?
– Đúng vậy.
– Nhưng tại sao?
Zofia không trả lời. Lucas nuốt ngụm cuối cùng của tách cà phê hắn đang uống dở để che giấu thái độ của mình rồi lại gọi thêm một tách nữa. Hắn sẽ uống cà phê mãi, cho dù nó có trở nên nguội ngắt, hay màu trời xám xịt có thể tối sầm lại cũng được. Hắn ước sao buổi gặp này sẽ không kết thúc, không phải ngay bây giờ, không phải lúc này. Hắn đề nghị Zofia đi dạo trên bờ biển. Cô khép cổ áo cho kín rồi đứng lên. Cô cảm ơn hắn vì món tráng miệng, đây là lần đầu tiên cô nếm thử sô-cô-la và cô phát hiện ra mùi vị thật tuyệt vời. Lucas nói với cô rằng hắn tin chắc cô đang chế nhạo hắn, nhưng nhìn vẻ mặt vui sướng của cô gái khi nói với hắn điều đó, hắn biết cô đã không nói dối. Còn một điều nữa khiến hắn càng thêm hoang mang: chính vào cái thời khắc đó, Lucas đọc được một điều khó tả từ đáy mắt của Zofia – cô không bao giờ nói dối! Lần đầu tiên hắn biết đến sự hoài nghi và hắn đứng đó, miệng há hốc.
– Lucas, tôi không biết tôi đã nói gì, nhưng nếu không có nhện thì có lẽ anh đang mạo hiểm ghê gớm đấy!
– Cô nói gì cơ?
– Nếu anh cứ há miệng mãi như thế thì thể nào anh cũng hớp phải một chú ruồi!
– Cô không lạnh hả? – Lucas vừa nói vừa vươn mình đứng thẳng như một cây gậy.
– Không, tôi không sao, nhưng nếu chúng ta đi vài bước thì sẽ tốt hơn.
Bãi biển gần như vắng tanh. Một con mòng biển rất to dường như đang chạy trên mặt nước để lấy đà bay lên. Đôi chân của nó xé ngang làn nước, làm bắn tung bọt nước trên đầu ngọn sóng. Cuối cùng chú chim cũng cất cánh lên, lượn chầm chậm rồi uể oải bay xa dần trong luồn ánh sáng xuyên qua những tầng mây. Những tiếng vỗ cánh tan trong tiếng sóng dồn. Zofia khom người, cố chống chọi lại những đợt gió cuộn tung cát. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc người cô. Lucas cởi áo vét ra và khoác lên vai cô. Làn không khí trĩu nặng hơi sương thổi tới quất thẳng vào má cô. Khuôn mặt cô ngời lên một nụ cười rạng rỡ, giống như có một niềm vui đang xâm chiếm người cô, một niềm vui chẳng có nguyên do, chẳng cần căn cớ cụ thể.
– Tại sao cô lại cười? – Lucas hỏi, vẻ ngạc nhiên.
– Tôi hoàn toàn không biết.
– Nếu vậy thì tốt nhất là cô đừng dừng lại, vẻ mặt đó thật sự rấ hợp với cô.
– Nó hợp với tất cả mọi người.
Một làn mưa nhè nhẹ bắt đầu rơi, làm thành hàng ngàn vết thủng lỗ chỗ trên bãi biển.
– Nhìn kìa, – cô nói, – cứ như là ở trên Mặt Trăng ấy nhỉ, anh có thấy thế không?
– Có, hơi hơi!
– Sao bỗng nhiên trông anh buồn thế?
– Tôi mong sao thời gian ngừng lại.
Zofia cụp mắt xuống và bước về phía trước.
Lucas quay người lại để có thể đi đối diện với cô. Hắn cứ tiếp tục đi ngược như vậy, trước Zofia vài bước, cô bắt đầu thích thú giẫm vào những vết chân mà hắn để lại.
– Tôi chẳng biết phải nói gì những lúc như thế này, – hắn nói như một đứa trẻ.
– Vậy thì đừng nói gì cả.
Gió thổi tung những sợi tóc lòa xòa phía trước mặt Zofia, cô liền gạt chúng ra phía sau. Một sợi tóc mảnh vướng vào giữa những sợi mi thật dài của cô.
– Cô cho phép chứ? – Hắn vừa hỏi vừa đưa bàn tay ra.
– Lạ thật, tự nhiên anh có vẻ rất nhút nhát.
– Tôi không hề nhận thấy điều đó.
– Nếu vậy thì anh đừng có làm khác đi… điều đó rất hợp với anh.
Lucas tiến đến gần Zofia và nét mặt họ biến đổi. Cô cảm thấy sâu thẳm trong trái tim có một cái gì đó mà cô chưa từng biết đến: một tiếng đập khe khẽ dồn nhịp lên tận hai thái dương. Những ngón tay của Lucas rung nhè nhẹ, cố kiềm chế một cử chỉ ve vuốt mà hắn muốn đặt lên má Zofia.
– Được rồi, – hắn vừa nói vừa quay mắt đi.
Một ánh chớp lóe lên phá tan bầu trời tối sẫm, tiếng sấm rền vang và cơn mưa nặng hạt bắt đầu táp xuống người họ.
– Tôi muốn gặp lại cô, – Lucas nói.
– Tôi cũng vậy, có lẽ ở chổ nào khô ráo hơn, nhưng tôi cũng vậy, – Zofia đáp.
Hắn choàng tay ôm vai Zofia và dìu cô chạy về phía nhà hàng. Khoảng sân lát gỗ trắng