
Mathilde rồi nhẹ nhàng khép cánh cửa căn hộ lại.
– Cô ngồi vào sau tay lái chiếc Ford. Trước khi khởi động xe, cô hạ thấp tấm kính che nắng xuống và ngắm mình trong gương vài giây. Vừa bĩu môi vẻ ngờ vực, cô vừa nâng kính cửa sổ lên và xoay chìa khóa công-tắc. Khi chiếc xe biến mất ở góc đường, tấm rèm che cửa sổ phòng bà Reine rơi xuống che đi lớp kính.
Zofia đậu xe ở ngay lối vào bãi đậu và cảm ơn người gác bãi mặc bộ chế phục màu đỏ đang chìa cho cô một chiếc vé.
– Tôi ước mình là người đàn ông sẽ dùng bữa cùng cô tối nay! – Chàng trai trẻ nói.
– Cảm ơn anh, – cô đáp, mặt đỏ lên hoan hỉ.
Cánh cửa xoay tròn một vòng và Zofia hiện ra trong sảnh. Vào giờ này các văn phòng đều đã đóng cửa, chỉ còn quầy bar tầng trệt và nhà hàng ở tầng trên cùng mở cửa đón khách. Cô đang tự tin bước về phía thang máy, thì bỗng cảm giác khô khốc dần dần lan ra trong miệng. Đây là lần đầu tiên Zofia biết khát nước. Cô xem giờ trên đồng hồ đeo tay. Vẫn còn sớm mười phút, cô nhìn quầy giải khát bằng đồng phía sau cửa kính quán cà phê rồi đổi hướng đi. Cô chuẩn bị bước vào bên trong thì chợt thoáng nhận ra Lucas đang ngồi bên một chiếc bàn và say sưa trò chuyện với vị giám đốc bộ phận bất động sản của khu cảng. Bàng hoàng, cô lùi bước và quay lại đi về phía thang máy.
Một lát sau, Lucas được người quản lý nhà hàng dẫn tói bàn nơi Zofia đang ngồi đợi. Cô đứng lên, hắn hôn tay cô rồi mời cô ngồi xuống chỗ có thể nhìn ra quang cảnh bên ngoài.
Trong suốt bửa ăn, Lucas đặt hàng trăm câu hỏi và Zofia đưa ra đến hàng ngàn câu trả lời. Hắn thưởng thức món ngon của thực đơn, cô không đụng tới một chút nào, tế nhị gạt thức ăn ra bốn góc đĩa. Những phút người phục vụ bàn xen vào điều khiển họ cảm thấy như dài vô tận. Đến lúc anh ta lại bước đến gần, trong tay cầm một chiếc máy nhỏ hút vụn bánh trông giống như một lưỡi liềm bên ngoài bọc lông, Lucas liền đến ngồi cạnh Zofia và thổi một hơi thật mạnh lên tấm khăn trải bàn.
– Đấy, giờ thì sạch rồi! Anh có thể để mặc chúng tôi, cảm ơn nhiều! – Hắn nói với anh chàng phục vụ.
Họ lại tiếp tục trò chuyện. Cánh tay của Lucas đặt tì lên thành ghế, Zofia có thể cảm nhận hơi ấm từ bàn tay hắn tỏa ra, ngay sát gáy cô.
Người phục vụ bàn lại bước tới khiến Lucas nổi cáu. Anh ta đặt trước mặt họ hai chiếc thìa và một dĩa sô-cô-la nóng chảy. Anh ta xoay chiếc đĩa hướng và phía hai người, vươn thẳng người như một cây cột rồi tự hào thông báo tên món tráng miệng.
– Đúng là nhờ có anh nói rõ cho, – Lucas đáp, vẻ bực bội, – nếu không có thể người ta đã tưởng nhầm với món bánh phồng nhân cà-rốt!
Người phục vụ kín đáo rút lui. Lucas nghiêng người về phía Zofia.
– Cô chẳng ăn gì cả.
– Tôi ăn ít lắm, – cô vừa nói vừa cúi thấp đầu.
– Hãy nếm thử đi, để tôi được vui lòng, một miếng sô-cô-la bằng một góc thiên đường trong miệng đấy.
– Và một địa ngục đối với lớp mỡ bên hông!- Cô đáp.
Không để cho cô được lựa chọn, hắn xắn lấy một miếng sô-cô-la, đưa chiếc thìa lên tận miệng Zofia và đặt miếng sô-cô-la còn nóng ấm lên lưỡi cô. Trong ngực Zofia, nhịp đập càng lúc càng trở nên rộn ràng hơn và cô cố giấu nỗi sợ hãi của mình trước đôi mắt chăm chú của Lucas.
– Vừa nóng lại vừa lạnh, thật là êm dịu, – cô nói.
Chiếc khay trong tay người tiếp rượu khẽ nghiêng, ly rượu cô-nhắc trượt đi. Khi chạm phải lớp đá trên mặt sàn, nó vỡ tung thành bảy mảnh giống hệt nhau. Cả căn phòng lặng đi, Lucas khẽ ho và Zofia phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Cô vẫn còn hai câu hỏi cho Lucas nhưng cô muốn hắn phải hứa sẽ trả lời thật thẳng thắng, và hắn đồng ý.
– Anh đã gặp giám đốc phụ trách bất động sản của khu cảng để làm gì?
– Thật lạ vì cô lại hỏi tôi như vậy.
– Chúng ta đã nói là sẽ thẳng thắn!
Lucas nhìn Zofia không chớp mắt, cô đã đặt tay lên bàn, tay hắn nhích lại gần hơn.
– Đó chỉ là một buổi hẹn vì công việc, giống như lần trước.
– Đó không phải là một câu trả lời, nhưng anh đã đoán trước được câu hỏi thứ hai của tôi. Anh làm nghề gì? Anh làm việc cho ai?
– Chúng ta cứ coi như tôi đang thực hiện nhiệm vụ đi.
Các ngón tay của Lucas bồn chồn gõ lên mặt khăn trải bàn.
– Nhiệm vụ kiểu gì? – Zofia hỏi tiếp.
Đôi mắt Lucas rời khỏi Zofia trong giây lát, một ánh mắt nào đó đã thu hút sự chú ý của hắn: từ cuối phòng, hắn vừa nhận ra Blaise, một nụ cười ranh mãnh hiện trên khóe môi.
– Chuyện gì thế? – Cô hỏi. – Anh cảm thấy không khỏe sao?
Lucas chợt biến đổi hẳn. Zofia hầu như không nhận ra người đã cùng cô trải qua một buổi tối đầy tình cảm mà cô chưa từng biết đến.
– Đừng hỏi tôi bất cứ câu gì, – hắn nói. – Cô ra tủ áo khoác, lấy áo măng-tô của cô rồi về nhà ngay đi. Ngày mai tôi sẽ liên lạc với cô, tôi không thể giải thích bất cứ điều gì với cô vào lúc này, tôi vô cùng xin lỗi.
– Anh làm sao thế? – Cô nói, vẻ mặt ngơ ngác.
– Cô đi đi, đi ngay cho!
Cô đứng dậy và băng ngang qua gian phòng. Bất cứ một tiếng động nào cũng không lọt khỏi tai cô: tiếng thìa dĩa rơi, tiếng ly cốc va nhau, một ông cụ chùi môi trên bằng chiếc mùi-xoa cũ ngang với tuổi của ông, một người phụ nữ trang phục xềnh xoàng đang nhìn bánh ngọt