Polaroid
Bảy ngày cho mãi mãi – Marc Levy

Bảy ngày cho mãi mãi – Marc Levy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324720

Bình chọn: 8.5.00/10/472 lượt.

đầy vẻ thèm muốn, một doanh nhân đang đọc tờ báo đúng với dáng vẻ kinh doanh của mình, trên lối đi những bàn ăn có một cặp tình nhân không nói với nhau một tiếng nào kể từ lúc cô đứng lên. Cô dồn bước, cuối cùng thì các cửa thang máy cũng khép lại. Tràn ngập người cô chỉ còn lại những cảm xúc trái ngược nhau.

Cô chạy ra tới tận ngoài phố, nơi gió chặn bước cô lại. Trong chiếc xe đang bỏ chạy, chỉ còn lại cô và một nỗi buồn lạnh lẽo.

Khi Blaise ngồi vào chỗ mà Zofia vừa bỏ đi, Lucas siết chặt nắm đấm.

– Thế nào, công việc của chúng ta ra sao rồi? – Gã vui vẻ hỏi.

– Anh làm gì ở đây? – Lucas hỏi bằng giọng hoàn toàn không che giấu sự cáu giận của mình.

– Tôi phụ trách mảng thông tin nội bộ và đối ngoại, vì vậy tôi mới đến đây để trao đổi một chút thông tin… với anh!

– Tôi chẳng có việc gì phải báo cáo cho anh hết!

– Lucas, Lucas, thôi nào! Có ai nói gì đến báo cáo đâu cơ chứ? Chỉ đơn giản là tôi lo lắng cho sức khỏe con gà nòi của tôi nên mới đến, nhưng theo những gì tôi thấy, thì xem ra anh ta vẫn khỏe mạnh tuyệt vời

chuyện gì đây? – Lucas vừa hỏi vừa giật lại tờ hóa đơn khỏi những ngón tay nhớp nháp của Blaise.

– Anh phải tin cậy tôi hơn nữa chứ. Tôi có cần phải nhắc để anh nhớ rằng nhờ có tôi nhiệm vụ này mới được giao cho anh không? Thôi, đừng có giả vờ làm những anh chàng ngốc nữa, cả hai chúng ta đều biết rõ rồi mà!

– Chúng ta biết cái gì cơ? – Lucas vừa nói vừa đứng lên.

– Biết cô ta là ai!

Lucas chậm rãi ngồi xuống và nhìn đăm đăm vào Blaise.

– Thế cô ấy là ai?

– Cô ấy là đối thủ, bạn của tôi ơi… đối thủ của anh!

Miệng Lucas hơi hé mở, giống như không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, Blaise tiếp tục:

– Là người phe bên kia cử tới để đối phó với anh. Anh là quỷ sứ của phe ta, cô ta là thiên thần của phe họ, là nhân viên ưu tú của họ.

Blaise cúi người lại gần Lucas, hắn bật lùi về phía sau.

– Đừng có khó chịu như vậy, anh bạn, – hắn nói tiếp, – nghề của tôi là phải biết tất cả. Đáng ra tôi phải khen ngợi anh mới đúng. Quyến rũ thiên thần sẽ không chỉ là một thành công của phe ta, phải nói là một chiến thắng rực rỡ mới đúng! Có đúng anh đang nghĩ như vậy không?

Lucas cảm nhận được một chút sợ hãi trong câu hỏi cuối cùng của Blaise.

– Chẳng phải nghề của anh là phải biết hết mọi thứ hay sao, anh bạn? – Lucas nói thêm bằng giọng mỉa mai pha lẫn tức giận.

Hắn rời khỏi bàn. Trong lúc băng ngang gian phòng, hắn nghe tiếng Blaise:

– Tôi cũng đến để nhắc anh hãy bật di động lên! Có người đang tìm anh đấy! Người mà anh đã tìm cách tiếp cận cách đây vài giờ đồng hồ đang mong có thể hoàn thành thỏa thuận ngay trong tối nay.

Cửa thang máy đóng lại che khuất Lucas. Blaise nhìn đĩa tráng miệng còn dở dang, gã ngồi xuống và thọc ngón tay nhớp nháp của gã vào lớp sô-cô-la.

Xe của Zofia chạy dọc đường Van Ness, trên đường đi tất cả các đèn đỏ đều chuyển sang màu xanh. Cô bật đài lên và dò sóng tìm kênh nhạc rock. Các ngón tay cô gõ lên vô-lăng theo nhịp, mỗi lúc một dồn dập và mạnh mẽ, cho tới khi cảm giác đau lan dần lên các đốt. Cô rẽ ngang lên Pacific Heights và đậu bừa xe ngay trước căn nhà nhỏ.

Các của sổ tầng trệt đều đã tắt đèn. Zofia leo lên tầng trên. Khi côđặt chân lên bậc thang thứ ba thì cánh cửa phòng bà Sherian hé mở. Zofia nhìn theo ánh đèn quét dọc trong bóng tối vào tận bên trong căn hộ của bà Reine.

– Bác đã cảnh cáo cháu từ trước rồi mà!

– Chào bà Reine.

– Hãy lại ngồi gần bác đây, tốt nhất là khi nào đi ra cháu hẵng chào bác. Có điều cứ xem vẻ mặt cháu thì có lẽ đến lúc đó bác cháu mình sẽ phải chào buổi sáng mất thôi.

Zofia bước lại gần chiếc ghế bành. Cô ngồi xuống thảm và tựa đầu vào thành ghế. Bà Reine nhẹ nhàng vuốt tóc cô trước khi cất lời:

– Bác hy vọng cháu có một câu hỏi chứ, phải không? Bởi vì bác đang có một câu trả lời đây!

– Quả thật cháu không biết nói thế nào với bác về cảm giác của cháu lúc này.

Zofia đứng lên, tiến về phía của sổ và vén rèm lên. Chiếc Ford dường như đang ngủ trên phố. Bà Reine nói tiếp:

Xe của Zofia chạy dọc đường Van Ness, trên đường đi tất cả các đèn đỏ đều chuyển sang màu xanh. Cô bật đài lên và dò sóng tìm kênh nhạc rock. Các ngón tay cô gõ lên vô-lăng theo nhịp, mỗi lúc một dồn dập và mạnh mẽ, cho tới khi cảm giác đau lan dần lên các đốt. Cô rẽ ngang lên Pacific Heights và đậu bừa xe ngay trước căn nhà nhỏ.

Các của sổ tầng trệt đều đã tắt đèn. Zofia leo lên tầng trên. Khi côđặt chân lên bậc thang thứ ba thì cánh cửa phòng bà Sherian hé mở. Zofia nhìn theo ánh đèn quét dọc trong bóng tối vào tận bên trong căn hộ của bà Reine.

– Bác đã cảnh cáo cháu từ trước rồi mà!

– Chào bà Reine.

– Hãy lại ngồi gần bác đây, tốt nhất là khi nào đi ra cháu hẵng chào bác. Có điều cứ xem vẻ mặt cháu thì có lẽ đến lúc đó bác cháu mình sẽ phải chào buổi sáng mất thôi.

Zofia bước lại gần chiếc ghế bành. Cô ngồi xuống thảm và tựa đầu vào thành ghế. Bà Reine nhẹ nhàng vuốt tóc cô trước khi cất lời:

– Bác hy vọng cháu có một câu hỏi chứ, phải không? Bởi vì bác đang có một câu trả lời đây!

– Quả thật cháu không biết nói thế nào với bác về cảm giác c