Polaroid
Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Tác giả: Tịch Nguyệt Giảo Giảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326173

Bình chọn: 8.00/10/617 lượt.

i chẳng hề để tâm.

Tôi cảm thấy vô cùng, vô cùng trống trải.

Cho dù ở nơi nào, cho dù là sống hay chết, cho dù là già nua hay xấu xí cũng chẳng quan trọng với tôi nữa.

Tôi chỉ cần… ngài có thể sống một cách vui vẻ, hạnh phúc. Đường Thiên Trọng có thể sống vui vẻ, hạnh phúc, sẽ không vì tôi mà chết.

Nếu như số phận đã định sẵn, tôi thật sự là hồng nhan họa thủy, người duy nhất tôi muốn bị tai họa giáng xuống chính là bản thân mình.

Tôi hoàn toàn không có cơ hội lấy được chút tin tức nào từ miệng những tên lính canh ngoài kia. Thế nhưng sau cùng tôi cũng biết, cái ngày bầu trời ngập đầy những đám mây đen chính là ngày giao thừa.

Giao thừa.

Đám binh lính gần đó ôm lấy nhau, run rẩy toàn thân, than thở: “Không biết cuộc chiến còn kéo dài đến lúc nào, năm nay lại phải đón Tết ở nơi rừng sâu núi thẳm này rồi”.

Những ngày tháng sống không ánh mặt trời thế này, tôi chỉ còn biết nằm gọn trong chăn bông, run rẩy thân người.

Không có ai đến cứu tôi hay sao?

Đường Thiên Trọng… sau cùng sẽ bị người đệ đệ ruột thịt ngoài mặt ôn hòa, khiêm nhường lừa phỉnh, mà vẫn chưa nghi ngờ hắn chăng?

Chỉ dựa vào bản thân, tôi làm sao có thể trốn thoát khỏi doanh trại thiên binh vạn mã này để đến nói với ngài rằng, đừng có tới đỉnh Khốn Long, tuyệt đối không được tới đỉnh Khốn Long.

Thiên Trọng, Thiên Trọng, thiếp không muốn ngài chết!

Đã vậy còn chết một cách oan ức vì bị người khác giăng bẫy!

Cơn gió lạnh trong nơi rừng sâu núi thẳm này rít lên mạnh mẽ, lạnh giá, lá cây kêu lên xào xạc, mang tới cho người ta cảm giác thê lương, ảm đạm tột cùng.

Hôm nay chính là giao thừa sao?

Hôm nay chính là giao thừa thê lương, ảm đạm, đáng sợ nhất mà tôi đã từng trải qua trong cuộc đời.

Nuốt hết nỗi niềm vào trong, tôi cố gắng hít thở thật sâu, thật đều đặn, bình ổn lại cảm xúc thê lương dâng trào trong người.

Lúc này, tôi đột nhiên nhớ đến lời nói của Đường Thiên Trọng. Ngài nói, tôi sống là người của ngài, chết cũng là ma của ngài. Nếu như ngài chết, cũng tuyệt không từ bỏ tôi.

Con người này háo thắng, bá đạo, chẳng cần biết đến người khác, chỉ cho phép tôi được ở bên đúng một mình ngài, sống ở cùng bên nhau, chết cũng phải gắn liền, không bao giờ xa cách.

Thật ra như vậy cũng chẳng có gì không hay.

Trước kia tôi cũng đã từng nói, nếu như ngài chết đi, tôi sẽ cùng chết theo ngài.

Cho dù ngài chết thật oan uổng, nhưng có tôi ở bên, chắc cũng không đến mức cô đơn, khó chịu lắm đâu.

Nghĩ vậy trong lòng tôi cũng cảm thấy thanh thản hơn nhiều, trái tim đang quặn thắt cũng dần dần thoải mái hơn, bỗng tôi lại ngửi thấy mùi hương hoa mai từ đâu truyền tới.

Thật sự không biết giữa chốn doanh trại hoang vắng này lấy đâu ra hoa mai.

Một con người phiêu linh, lòng dạ đã chẳng còn bất cứ hy vọng, mong mỏi gì nữa, tuy miệng không than thở thảm thiết, nhưng vẫn cứ âu sầu ảo não tột cùng.

Trên thế gian này, mười người có đến tám, chín là không được như ý, không được như mơ. Trước kia, tôi được Trang Bích Lam hết lòng yêu thương, giờ đây lại có Đường Thiên Trọng đồng sinh đồng tử, còn gì hối tiếc nữa chứ?

Chỉ có điều không thể gặp mặt Đường Thiên Trọng một lần sau cùng.

Không biết người thô kệch không hiểu thơ từ ca phú như ngài rốt cuộc có hiểu được bài từ mà tôi gửi cho ngài hay không nữa?

Cầm một đôi đũa trúc trong tay, tôi gõ tinh tinh vào chiếc bát tạo nên tiết tấu, sau đó khẽ cất tiếng ngân nga:

“Cửu trương cơ, đôi hoa đôi lá lại đôi cành. Bạc tình lang, tự cổ lắm biệt li. Từ đầu chí cuối, muốn dùng sợi tơ ngọt ngào, nối liền trái tim một mối…”.

Đôi hoa đôi lá lại đôi cành, chưa chắc đã có thể thành đôi ý. Không muốn biệt li, nhưng không biết rằng sợi tơ nhung nhớ kia có níu chặt trái tim của hai người hay không.

Từ đầu chí cuối, trái tim chúng tôi vẫn gắn kết với nhau.

Trời đã vào khuya, rất lạnh. Cơn gió bắc lạnh lẽo không thổi bay được mùi hương thanh đạm thoang thoảng của hoa mai, ngược lại tiếng tinh tinh có nhịp phách kia lại quá lạc lõng, tiếng ngân nga mềm mại, êm dịu truyền đi, xé rách màn đêm lạnh lẽo, cô đơn này.

Chương 23 phần 2

Bên ngoài vọng vào tiếng thì thầm của mấy người lính, dường như đang kinh ngạc trước hành động khác thường của tôi.

Thật tiếc cho khúc nhạc hay của tôi, không thể cho Đường Thiên Trọng nghe được, ngược lại những phàm phu tục tử thô tục này lại được tận hưởng.

Tôi chán nản, mất hứng than dài một tiếng, vứt chiếc đũa trúc sang một bên, ôm chặt chiếc áo màu trắng vào lòng, làm ấm lại đôi tay lạnh đến đỏ rực lên.

“Rất lạnh sao?”

Bên tai dường như truyền đến giọng nói của Đường Thiên Trọng, ngài đang xót xa, thương tiếc hỏi han tôi. Tôi ngước mắt lên đầy kinh ngạc.

Bốn bề trống không, ngọn nến bé nhỏ chập chờn trong gió in hình thân mình lên vách núi, gầy guộc đến mức chỉ một cơn gió nhẹ là có thể thổi bay được.

Tiếng nói vọng bên tai tôi chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.

Thế nhưng lẽ nào tiếng giao tranh, đánh nhau bên ngoài truyền vào cũng là ảo giác hay sao? “Phía bên đó không phải xảy ra chuyện rồi sao?”

“Cháy rồi, bốc cháy rồi. Kho lương thực bốc cháy rồi”.

“Nhìn xem, nhìn