
Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ
Tác giả: Tịch Nguyệt Giảo Giảo
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325465
Bình chọn: 7.5.00/10/546 lượt.
ch Lam chưa từng nhận ân huệ của ngài, ngược lại còn chịu sỉ nhục. Nỗi nhục đó, đổi lại là bất cứ ai cũng ghi khắc trong tim, khó lòng nhẫn nhịn.
Tôi do dự một hồi mới nói: “Trang Bích Lam chịu giúp Khang hầu sao?”
“Huynh ấy không giúp Khang hầu, nhưng sẽ giúp muội”. Nam Nhã Ý bật cười rồi nói: “Nếu như huynh ấy không giúp muội, thì đó mới là chuyện kỳ lạ bậc nhất trong thiên hạ”.
Tôi mỉm cười cay đắng: “Nhã Ý, muội đã phụ huynh ấy, tỷ tỷ cũng biết mà”.
Nam Nhã Ý lắc đầu nói: “Muội cho rằng muội đã phụ huynh ấy, nhưng huynh ấy luôn nghĩ chính bản thân đã phụ muội. nếu không vì muội, nhà họ Trang chưa chắc đã phải đi đến bước đường này, không phải huynh ấy, muội cũng không lâm vào tình cảnh hiện nay. Còn theo cách nhìn của ta, chẳng ai phụ ai hết cả, chẳng qua là… ông trời trêu ngươi mà thôi”.
Tỷ tỷ quay sang nhìn tôi nói: “Thật ra, Hoàng thượng cũng từng có ý định lấy muội để vỗ về hai cha con nhà họ Trang, cho nên Bích Lam bảo tỷ nói với muội rằng, nếu như muội không muốn ở lại trong cung, huynh ấy sẽ nghĩ cách đưa muội về phủ họ Trang, làm bạn cùng tỷ, như vậy sẽ không quá đơn côi… Hoàng thượng đã ban trả lại hết mọi gia sản của nhà họ Trang trước kia, phủ họ Trang bây giờ vẫn y như trước kia. Bích Lam nói lúc nhỏ muội thường xuyên ngắm cảnh và câu cá dạo mát ven hồ sen nhà họ Trang”.
Hồi tưởng lại người thiếu niên tuyệt mỹ khoác tấm áo nâu nhạt bên hồ sen rực rỡ năm xưa, tôi cảm giác như đang ở trong mộng ảo, một lúc lâu sau mới mỉm cười nói: “Huynh ấy là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này, thế nhưng… muội bất cẩn lại phải lòng người đàn ông xấu xa nhất trên đời”.
Nam Nhã Ý thấu hiểu được tâm ý của tôi bèn nói: “Nhà họ Trang tuy tay nắm trọng binh, thế nhưng muốn bảo vệ cho Khang hầu không phải chuyện dễ dàng. May mà Định Bắc vương cũng có ý muốn bảo vệ Khang hầu, chi bằng bảo Bích Lam đi bàn thảo sách lược cùng vương gia, nếu như hai người họ liên thủ, phía Hoàng thượng cũng không thể không cẩn trọng vài phần”.
Tôi vô cùng kinh ngạc hỏi lại: “Định Bắc vương?”
“Đúng vậy”. Nam Nhã Ý nhanh chóng đáp lại. “Ai mà ngờ được, Định Bắc vương, công thần số một trong lần bình định phản loạn này lại là người dâng tấu chương nói, Khang hầu mưu phản, tội không thể tha, nhưng đã từng lập nhiều công lao hiển hách, cũng là hoàng thân quốc thích, không nên chết dưới lưỡi đao vô tình, khẩn cầu Hoàng thượng miễn tội chết cho ngài. Từ trước đến nay, thế tình toàn gió chiều nào xoay chiều ấy, vốn dĩ có rất nhiều triều thần dâng tấu phải xử Khang hầu tội lăng trì, nhưng sau khi vương gia dâng tấu chương, những người này cũng im lặng hẳn đi”.
Tôi dường như thấu hiểu được đôi chút. Đây chắc chắn cũng là lời dặn dò bạn hữu chí cốt của Nhiếp chính vương khi còn tại thế.
Ngài muốn bảo vệ hai mẹ con Tuyên thái hậu, nhưng cũng không nỡ để người con trai yêu dấu của mình vào chỗ chết.
Tôi lấy thứ đồ Đường Thừa Sóc đưa cho trước lúc qua đời trong người ra, đưa cho Nam Nhã Ý rồi nói: “Định Bắc vương, nhà họ Trang, cộng thêm thứ này nữa, có lẽ… Đường Thiên Tiêu cũng không thể không cân nhắc lại quyết định của mình”.
“Đây là…”
“Hổ phù. Dựa vào nó có thể điều động mười vạn tinh binh đang đóng doanh trại tại Hoa Ly”.
Năm năm trước, một nước chư hầu ở phía cực Bắc của Đại Chu nổi loạn, Nhiếp chính vương Đường Thừa Sóc định dựa vào đất nước này để kiềm chế thế tấn công của Bắc Hách, đã phái mười vạn tinh binh đến Hoa Ly bằng đường biển để bình định lại tình hình, đồng thời sáp nhập nước này thành một tỉnh lớn của Đại Chu. Mười vạn binh mã này sau đó liền đóng doanh tại tại Hoa Ly, vừa để kiềm chế thế tấn công của Bắc Hách, để giải trừ mối họa tiềm tàng của Đại Chu, lại có thể dễ dàng tấn công Nam Sở, sau cùng thống nhất Trung Nguyên.
Sau khi Nhiếp chính vương qua đời, bất luận là Tuyên thái hậu, Đường Thiên Tiêu hay Đường Thiên Trọng, Đường Thiên Kỳ đều muốn truy tìm chiếc hổ phù này.
Đường Thiên Tiêu nhất định đoán rằng Nhiếp chính vương đã giao lại chiếc hổ phù này cho con trai, còn Đường Thiên Trọng cũng cho rằng hổ phù đã rơi vào tay Thái hậu bởi chuyến ghé thăm ngay trước khi phụ thân qua đời.
Tất cả bọn họ dù có nằm mơ cũng không ngờ rằng, Đường Thừa Sóc lại bất ngờ có thể giao hổ phù ột người phụ nữ yếu đuối, không hiểu binh pháp, không trọng quyền thế, không can thiệp triều chính như tôi.
Cung Di Thanh lúc này còn náo nhiệt hơn khi tôi làm chiêu nghi, hàng ngày thái y nhiều lần đến thăm bênh, Đường Thiên Tiêu thì thỉnh thoảng lại ban thưởng rất nhiều ngọc ngà châu báu, tơ lụa thượng phẩm. Sau đó, ngay cả Thái hậu cũng ban thưởng một số đồ dùng, quả thực là khiến cho người khác phải chú ý để tâm. Trong cung lại truyền miệng vô số những lời đồn đại bàn tán, vô cùng sôi nổi. Có người nói người đang ở trong cung Di Thanh là một cô gái đến từ nhân gian có diện mạo giống với Ninh chiêu nghi năm xưa, cũng có người nói chính là Ninh chiêu nghi, tin tức báo chết hôm đó chỉ là nhầm lẫn.
Chương 26 phần 2
Đám phi tần hậu cung của Đường Thiên Tiêu chắc hẳn cũng vô cùng nghi hoặc trước lai lịch của tôi, có điều Đường