Old school Swatch Watches
Biệt thự Hoàng tử

Biệt thự Hoàng tử

Tác giả: chirikamo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324101

Bình chọn: 9.00/10/410 lượt.

chỉ là một chú chó nhỏ.

-Cởi trói tay cho hai người bạn này nhé, Neo! – Black Rose nói bằng giọng yêu thương, có vẻ cũng ngọt ngào lắm.

Như hiểu được tiếng người, con Neo tinh ranh chạy lại cắn đứt sợi dây thừng mà cô ta dùng để trói cổ tay nó và Thiên Vũ. Rồi cúp đuôi chạy lại phía Black Rose.

Cả căn phòng lại yên lặng thêm một lần nữa. Cả Neo cũng vậy, lâu lâu cũng chỉ sủa vài câu nhưng lúc bắt gặp ánh mắt của Black Rose thì liền im tiếng ngay.

Nó như ngộp thở chờ đợi từng lời nói của cô ta. Có lẽ, nó sợ… nó sợ một điều gì đó sẽ xảy đến.

Black Rose bước xuống nhà dưới một lát, sau đó cầm lên một ly rượu đen ngầu và liền đặt ngay trước mặt nó và Thiên Vũ.

-Ly rượu này… có độc đấy! – Black Rose nói, giọng lả lướt nhưng có vẻ như… cô ta đang nói thật, không đơn giản chỉ là một câu bông đùa.

Tuy nhiên cô ta đã đùa cợt bọn nó bao nhiêu lần rồi? Lần này liệu có tin được không. Xét về góc độ chuỗi hành động từ trước đến nay thì nhất định không. Còn nếu chỉ xét lần này thì… Có lẽ lớn chuyện rồi đây.

Thấy gương mặt nó và Thiên Vũ vậy vẹn nguyên một cảm xúc như ban đầu. Black Rose cũng không lấy làm lạ, cô ngoắt con Neo lại rồi đăm đăm nhìn cả hai mà nói:

-Không tin tôi à? Thế thì chúng ta có thể thử.

Black Rose đổ một ít rượu trong ly ra sàn nhà. Vuốt ve Neo một lát rồi thì thào nói với con chó:

-Xin lỗi em, Neo… Em nếm thử giùm chị nhé!

Neo ngoan ngoãn liếm láp mấy giọt rượu mà cô ta đổ ra. Chưa đầy 1 phút sau, nó kêu ăng ẳng thảm thiết rồi ngã lăn ra, toàn thân cứng đờ. Neo chết rồi. Vậy cũng đồng nghĩa với việc Black Rose nói là đúng- ly rượu có độc.

-Một trong hai , cậu – Thiên Vũ hoặc cô – Thoại My … phải uống!

-Không! Không bao giờ! Tại sao chúng tôi phải nghe lời cô? – Không hẹn mà cả nó và Vũ cùng đồng thanh. Không ai muốn cam chịu điều này cả.

Lại nhếch môi cười một cách khinh khi, Black Rose khẽ đẩy chiếc mặt nạ rồi nói tiếp:

-Tùy thôi! Nếu không thì cả hai… cùng phải chết. Mà không phải chỉ là cả hai người đâu, Nhất Bảo, Minh Hoàng cũng sẽ bị liên lụy dù ở chân trời góc bể tôi cũng tìm ra.

Nó và Thiên Vũ nhìn nhau một cách ái ngại rồi lại nhìn Black Rose. Lần này thì có lẽ cô ta không đùa. Nó có thể hi sinh chứ? Nó sợ. Thực sự là nó rất sợ. Nhưng… nó không ngại. Nó sẵn sàng làm điều đó vì mọi người. Và cả Thiên Vũ cũng vậy, hắn sẵn sàng!

Cả hai ngắm ghiền mắt lại. Họ cầu nguyện một điều gì đó rồi lại một lần nữa , không ai bảo ai mà cùng nói:

-Tôi sẽ uống!

Thấy vậy, nó liền quay sang phía Thiên Vũ:

-Không được! Anh không được uống! Tôi sẽ uống! Tôi có thể chết, tôi có thể hi sinh vì mọi người!

-Tôi không thể để cô vì tôi mà rời bỏ cuộc đời này được. Tương lai đang đợi chờ cô phía trước, Thoại My à! Và … tôi là con trai . Nên không đời nào tôi lại để một người con gái xả thân thay tôi được! – Thiên Vũ nói, lúc này hắn không còn cảm thấy sợ chút nào cả. Hắn chỉ lo lắng cho nó mà thôi. Dù thế nào, hắn cũng phải bảo vệ nó tới cùng.

Black Rose nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu, sau đó bước tới phía nó – không phải là phía Thiên Vũ.

-Cô có thể… uống nó chứ? Ly rượu này có độc đấy!

-Thì sao chứ? Nếu có thể chết thay những người bên cạnh tôi thì… điều đó thật tuyệt vời!

Nói rồi nó đón lấy ly rượu từ tay Black Rose thì Thiên Vũ vội hét lên. Một lần nữa nước mắt hắn đã rơi:

-Không! Dừng lại ngay Thoại My! Em không được làm như thế… anh yêu em! Anh không thể để người con gái anh yêu làm như thế được! Xin em… dừng lại đi!!!!

Nó đờ người ra. Nó không nghe lầm đấy chứ? Vậy là những điều Minh Hoàng nói là hoàn toàn đúng. Hắn ta yêu nó.

Tim nó bỗng đập thình thịch đến không thể kiềm chế. Nó biết lúc này không phải là vì run sợ mà là vì nó quá hồi hộp. Nhưng ích gì nữa chứ… Nó quyết định rồi , nó sẽ hi sinh.

Nó cười chua xót nhìn qua Thiên Vũ một lần nữa rồi nâng ly rượu lên. Khi đôi môi nó cảm nhận được sức nóng của men rượu thì … Nhanh như cắt, Black Rose giật lấy ly rượu từ tay nó và rồi uống đến cạn ly trước sự sững sờ kinh ngạc của nó và Thiên Vũ.

Như đọc được suy nghĩ của cả hai, Black Rose phá lên cười:

-Haha! Ngạc nhiên lắm sao? Hừ… còn gì để luyến tiếc chứ? Khi cả hai người bảo vệ nhau như thế? – Nói rồi cô ta từ từ cởi chiếc mặt nạ ra. Ẩn nấp sau đó là một khuôn mặt xinh đẹp với ánh mắt không hề sắc lạnh mà rất ấm áp.

Thiên Vũ chau mày lại, hắn ngờ ngợ gương mặt này. Đó là ai mà rất quen…

-Không nhận ra em à, chàng Hoàng tử? – Black Rose nói rồi nhoẻn miệng cười dịu dàng.

Nụ cười ấy, cử chỉ ấy… thì đúng thật là hắn không thể quên…

-Black Rose…Hắc Tiểu Hồng! Chính là em!!!

10 năm về trước . Khi Thiên Vũ mới chỉ là một cậu bé lên 7. Hắn đã tỏ tình với một người con gái. Đó là Hắc Tiểu Hồng – một cô bé rất dễ thương. Nhưng Tiểu Hồng không đồng ý. Ngày đó, cô là một con bé dễ gần nhưng lại không phải dễ dãi. Có thể nói là “kiêu”. Và Thiên Vũ vẫn cứ âm thầm lặng lẽ như vậy cho đến một ngày nọ, Tiểu Hồng bất ngờ đồng ý. Không ai có thể đoán biết được chữ ngờ, thật vậy đó. Vì… Chẳng bao lâu Tiểu Hồng phải theo bố mẹ sang Anh Quốc. Thiên Vũ đã hứa rằng sẽ không yêu bất kì một ai