pacman, rainbows, and roller s
Biết Tỏ Cùng Ai – Quỳnh Dao

Biết Tỏ Cùng Ai – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323332

Bình chọn: 9.5.00/10/333 lượt.

nh của ông, hình như ông ấy cũng không muốn ông biết nên chỉ đón tôi ở xa xa.

Vi không dấu nữa và luôn tiện nàng tỏ luôn thái độ của mình.

– Theo tôi, nếu tôi là ông, tôi sẽ gọi anh ấy về ngay vì hình như chỉ có anh ấy mới thật tình lo cho ông mà thôi.

Không đợi ông Nghị phản ứng. Vi đứng dậy đi về phòng.

Vũ Vi ở luôn trong phòng tới khuya. Bản tính dễ bị xúc động khiến nàng lo nghĩ vẩn vơ và nàng cũng không hiểu tại sao mình lại lạ lùng như vậy chuyện riêng của gia đình người ta lại giận dữ phiền muộn… Vũ Vi cảm thấy đêm thật dài giữa lúc đang nghĩ vẩn vơ, Vi chợt nghe có tiếng người gọi cửa.

– Ai đấy? vào đi.

Người bước vào là bà Lý, trên tay chiếc mâm nhỏ với miếng Sandwich, một chai sữa tươi và hai trứng chiên.

– Ông chủ bảo tôi mang vào cho cô. Ông ấy nói bữa cơm chiều cô không ăn miếng nào cả.

Vũ Vi ngỡ ngàng nhìn thức ăn, nàng không biết phải nói gì, mùi bánh nướng và trứng nghẹt mũi.

– Ăn đi cô, để không nó lạnh.

Bà Lý có vẻ chăm sóc nói. Vũ Vi ngồi vào bàn, cơn đói không còn làm nàng giữ gìn gì cả, nàng ăn ngấu nghiến, khiến bà Lý phải cười.

– Ông chủ còn nói: Bao giờ cô ăn xong làm ơn sang tiêm thuốc dùm cho ông ấy, vì ông ấy không tự tiêm lấy được.

– À! Vũ Vi suýt đã sặc, khi nhớ ra mình chưa thi hành xong bổn phận.

– Cô cứ ăn xong đi không sao đâu, riêng mâm cứ để đó tôi sẽ dẹp sau.

Bà Lý cáo từ bước ra cửa. Đến cửa bà lại quay lại.

– Cô Vi, chúng tôi thích cô lắm!

Vũ Vi cười.

– Cám ơn bà, nếu không có tôi ông chủ cũng có cô tá khác vậy.

Bà Lý lắc đầu.

– Không đâu, y tá khác chưa chắc chúng tôi đã thích, ở đây chưa có ai dám nói thẳng với ông chủ như cô.

Rồi như sợ Vi không hiểu, bà giải thích.

– Tôi muốn nói đến những lời cô vừa nói với ông chủ trong bữa cơm. Nếu mà… cô có thể nói giúp để ông chủ cho người gọi cậu Ba về thì hay biết mấy.

Vũ Vi ngạc nhiên nhìn bà Lý, nàng không ngờ bà lại nghe hết tất cả câu chuyện của nàng và ông Nghị. Nhưng nàng làm gì có thể giúp được. Cậu Ba. Thì ra hắn là người con thứ ba của ông Nghị Nhưng tại sao không gọi là Bồi Trung, Bồi Hoa, Bồi Vũ hay Bồi gì đó, mà lại là Nhược Trần? Cái tên kỳ cục. Vi ngẩn ngơ nhìn dĩa trứng. Bà Lý ra khỏi phòng lúc nào Vi không biết. Thôi thì mặc, phép lịch sự không cho ta xen vào chuyện của người khác. Vả lại vai trò ta nơi đây chỉ là y tá thôi.

Sau khi dùng xong, Vi vội sang phòng ông Nghị Ông đang nằm trên giường chờ đợi.

– Xin lỗi ông nhé.

Vi nói, ông Nghị cười

– Bây giờ cô no chưa?

– Dạ no rồi.

Mặt Vi nóng bừng, nàng đến bàn mở chiếc sắc đựng thuốc lấy kim và ống tiêm. Bây giờ Vi mới thấy công dụng của loại ống chích bằng nylon, không cần phải nấu nướng gì lôi thôi, chỉ cần tháo ra và gắn kim vào bơm thuốc là xong.

Ông Nghị ngoan ngoãn để nàng tiêm thuốc, Vi hỏi.

– Hôm nay ông thấy chân thế nào?

– Hơi nhức.

– Có cảm giác dù sao vẫn hơn.

Ông Nghị nhìn về phía Vi.

– Cô nói gì?

Vũ Vi không đáp ra lệnh.

– Ông nằm yên nhé, để tôi xoa đôi chân cho máu đều một tí.

Ông Nghị ngoan ngoãn nằm yên.

– Hôm nay cô có vẻ khó chịu rồi đấy nhé.

Vi cười.

– Có lẽ bệnh bạo chúa của ông đã lây cho tôi rồi đấy.

Ông Nghị thích thú.

– Cô đã cười, thế là chúng ta hòa vậy.

Vũ Vi nhún vai.

– Tôi có cãi vã với ông bao giờ đâu mà hòa với không, vả lại bổn phận của tôi chỉ là một y tá…

Ông Nghị cắt ngang.

– Thôi, đừng đem cái nghề y tá của cô ra nói mãi, tôi sợ hai tiếng đó lắm rồi.

– Chứ nói gì khác nữa bây giờ, mỗi lần đề cập đến một chuyện khác là tôi với ông lại có sóng gió, chắc là tôi làm việc ở đây chẳng lâu được đâu.

Ông Nghị yên lặng, Vi tiếp tục xoa chân cho ông ta. Gian phòng lắng xuống, màu xanh tràn lan, chỉ có bình hoa cúc là nở vàng.

– Có lẽ cô ngạc nhiên khi thấy hai thằng con trai lớn tôi đều bắt đầu tên chúng bằng chữ Bồi, trong khi thằng Út lại có tên là Nhược Trần thì phảỉ?

Ông Nghị đột ngột hỏi.

– Thật ra, chuyện khác biệt đó, là vì Nhược Trần không phải là con của vợ tôi. Nói khác đi nó là con riêng của tôi, chắc cô hiểu hai chữ con riêng chứ?

Vi ngừng tay một chút, rồi lại tiếp tục công việc.

– Mẹ Nhược Trần nguyên là cô thư ký riêng của tôi, nàng rất đẹp và hay mơ mộng như bao nhiêu người con gái khác. Nàng không hề đòi hỏi tôi một cái gì ngay cả việc muốn tôi ly dị vợ cũng như lấy của tôi một đồng bạc chỉ có khi Nhược Trần ra đời nàng mới khóc mà nói: “Đời của con em chắc rồi sẽ như cát bụi vậy thì cho nó cái tên Nhược Trần nhé”.

Ông Nghị nhắm mắt.

– Thằng bé rất thông minh, đẹp trai nhưng lại ương ngạnh và hay tự phụ. Tính nó giống tôi như đúc, phải nói nó là chiếc bóng của tôi mới đúng. Tôi thương nó vô cùng. Năm Nhược Trần được 6 tuổi một hôm nó trở về mặt mũi lấm lem, mẹ nó hỏi “con vừa đập lộn với người ta à?”. Nó yên lặng một lúc rồi đột nhiên quay sang mẹ: “Có phải mẹ làm đĩ không?”. Tôi không thấy ai dễ xúc động như nàng.

Kiểu Gia đã ôm Nhược Trần trong người khóc nức nở. Sáng hôm sau nàng đến gặp tôi, van xin tôi thừa nhận Nhược Trần. “Anh làm ơn cho nó một cái họ” tôi đã thề. Lúc bấy giờ tôi cũng muốn ly dị vợ để cưới nàng, nhưng vì mới thành công trên đường sự ng