
ỷ, ta và ngươi thân thiết không chỉ một hai lần, mỗi lần như vậy trong lòng ngươi nghĩ cái gì?”Tô Tử Mặc bị nàng hỏi sửng sốt, hỏi thế này biết đáp làm sao, liền không đáp mà hỏi ngược lại:”Vậy còn muội, muội suy nghĩ cái gì?”“Ta? Ta tự nhiên bị ngươi làm cho mê muội thất điên bát đảo, đối với ngươi muốn ngừng mà không được.”Tô Tử Mặc:”……”
Chung Minh đúng là thành thật, nói lời này cũng không ngại buồn nôn.“Ngươi thì sao? Nói nhanh lên.” Chung Minh không cho nàng dễ dàng trốn tránh vấn đề, hỏi tiếp.Tô Tử Mặc sao có thể nói lời thật lòng cho nàng biết, không nhẹ không nặng nói một câu:”Cách xa ta một chút.”Mới đầu Chung Minh không có nghe rõ, hỏi lại một lần sau đó cân nhắc cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương. Mệt nàng còn tự cho là đúng, cho rằng Tô Tử Mặc đã bị nàng mê đảo, hoá ra mỗi lần đều muốn nàng lăn ra xa một chút. Tính tình Chung Minh cho dù tốt đến mấy, cũng nhịn không được mà phát nổ, nhảy dựng hét lên:”Tô Tử Mặc, ngươi rất tự cho là đúng ! Đừng tưởng rằng ngoài ngươi ra, ta sẽ không thể thích người khác, ngươi tin hay không, chỉ cần ta nguyện ý, rất nhiều người tự nguyện đưa đến cửa, chỉ bằng khuôn mặt này, bàn tay này, dáng người này,….bạc vàng ngân phiếu trong hầu bao này của bổn tiểu thư!”Tô Tử Mặc nhịn cười, nghiêm trang gật đầu nói:”Ta tin.”Chung Minh phát tiết xong, thấy Tô Tử Mặc vẫn giữ bộ dáng như cũ, cảm thấy chán nản, thở dài nói:”Bất quá quên đi, ai kêu nước sông có đến ba nghìn dòng chảy, mà ta chỉ yêu thích duy nhất một gáo nước, đó chính là ngươi, ta sẽ không dễ dàng buông tay như vậy”.Lời này nghe mặc dù ngu ngốc nhưng rất chân thành, tâm Tô Tử Mặc nóng lên, bất giác dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của Chung Minh, nhẹ nói:”Minh nhi, nếu muội đáng yêu thêm một chút, nói không chừng ta thật sự sẽ yêu thích muội”. CHƯƠNG 56 – NỢ PHONG LƯUChung Minh nghe xong lời Tô Tử Mặc còn chưa kịp cảm động, chợt nghe bà chủ thuyền ở bên ngoài nói:”Quấy rầy hai vị cô nương, cách vách thuyền có vị công tử muốn cầu kiến Tô tiểu thư.”Tô Tử Mặc thầm nghĩ, tối muộn như vậy ai lại tìm nàng, huống chi còn ở trên thuyền.Chung Minh nghe nói là vị công tử, không chút suy nghĩ liền nói:”Sắc trời đã tối muộn, nam nữ khác biệt, không gặp”.Công tử kia chưa từ bỏ ý định, chỉ chốc lát sau bà chủ thuyền lại đến hỏi, như thế lặp lại vài lần, nếu không gặp Tô Tử Mặc thì không từ bỏ, bất đắc dĩ Tô Tử Mặc đành phải đáp ứng.Công tử kia nhìn thấy Tô Tử Mặc nhất thời mừng rỡ nói:”Tô tiểu thư, ta còn nghĩ là nhìn lầm người, nguyên lai thật là nàng!”Tô Tử Mặc thản nhiên nói:”Nguyên lai là Hác công tử”.Hai người hiển nhiên là có quen biết, hai mắt Hác công tử tỏa sáng, nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc, hận không thể làm cho tròng mắt bay đến dính lên người Tô Tử Mặc, Chung Minh nhìn đến bất mãn, mỉa mai nói:”Hảo công tử? Hay là Hoại công tử đây?”
<*phát âm ba từ gần giống nhau, hảo: tốt đẹp, hoại: hư hỏng, xấu xa>Hác công tử lúc này mới nhìn đến Chung Minh, thi lễ nói:”Không biết cô nương xưng hô như thế nào?”“Ta?” Chung Minh nhanh trí nảy ra chủ ý, ôm cánh tay Tô Tử Mặc, trên người giống như không có xương cốt, tựa vào đầu vai Tô Tử Mặc, thanh âm quyến rũ, nói: “Công tử thật sự là biết rõ còn cố hỏi, người có thân phận này như ta sao có thể có danh tính gì chứ, tại nơi hoan lạc tìm vui này, khách nhân thích gọi cái gì thì gọi cái đó, phong nhã thì gọi là Cầm Kỳ Thư Hoạ, Mai Lan Cúc Trúc, buồn nôn một chút thì gọi là tiểu bảo bối, tuỳ sự cao hứng của công tử đi”.Tô Tử Mặc suýt nữa không đứng vững, Chung Minh thật đúng là người nhiều trò đa dạng, đương nhiên biết nàng có dụng ý gì, thật bình tĩnh nhìn nàng một cái, không lên tiếng, muốn coi Chung Minh hồ nháo.Hác công tử đầu tiên là lắc đầu ra vẻ đáng tiếc, tiểu thư mỹ mạo như thế lại là phong trần nữ tử, tiếp theo lại hoảng sợ thất sắc, đêm hôm khuya khoắc Tô Tử Mặc ở thuyền hoa đã làm cho hắn kinh ngạc lắm rồi, sao còn gọi yên hoa nữ tử đến hầu hạ, nhìn bộ dáng hai người, không giống như chỉ đơn giản là uống trà nói chuyện phiếm. Từ tài nữ nổi nhất kinh thành gả cho một gã phu quân không có tiền đồ không biết đã làm thương tâm bao nhiêu kẻ tự xưng là tài tử, không nghĩ tới còn chưa được một năm, Tô Tử Mặc lại sa đoạ thành như vậy, thật sự đáng buồn đáng tiếc!Chung Minh thấy hắn thay đổi sắc mặt, trong lòng buồn cười, tiếp tục nói:”‘Hảo công tử’ sao lẻ loi một mình, muốn ta kêu thêm tỷ muội đến tiếp khách hay không?”Hác công tử liên tục xua tay:”Đa tạ……” Không biết xưng hô với Chung Minh thế nào, đành phải nói cho qua,”Tiểu thư, không cần không cần.”Chung Minh lại nói:”Đáng tiếc đêm nay ta đã bị Tô tiểu thư dùng ngân lượng bao trọn, nếu không nhất định sẽ bồi công tử uống chén rượu”.Mặt Hác công tử càng trắng bệch, mới vừa rồi chỉ là đoán mà giờ lại là sự thật. Hình tượng một thời bị tiêu tan, nhưng ngẫm nghĩ lại, không phải như thế cũng rất tốt sao, trước kia Tô Tử Mặc ở khuê phòng nên không thể gần gũi, hiện tại đúng là cơ hội tốt, hơn nữa hai nữ nhân có thể làm cái gì, giải quyết tịch mịch có thể nào lại thiếu nam nhân, không khỏi bắt đầu có chủ ý với Tô Tử Mặc, cười nói:”Từ một