
ia môn, nay đến lúc phải sinh, sao lại biến thành dã loại?”Tống Tuấn Kiệt bị làm cha ngang hông, một bụng lửa giận không có chỗ phát, nghe Chung Minh nói như thế, lập tức nổi cơn đùng đùng:”Ta là bị nàng lừa, Tần nhị gia nói, cốt nhục Phùng Cần mang là của hắn”.Lão phu nhân hô hấp ổn rồi, tức giận nói:”Hắn nói một câu ngươi liền tin, sao ngươi không tin Phùng di nương? Tốt xấu gì Phùng di nương cũng là người bên gối ngươi, còn Tần nhị gia là ai, ai biết hắn có tâm tư gì”.Tống Tuấn Kiệt kỳ thật từng có nghi hoặc với hài tử trong bụng Phùng Cần, chẳng qua Phùng di nương một mực chắc chắn đó là hài tử của hắn. Cho đến giờ, hắn còn không có người nối dòng nối dõi, nghe vậy mới chịu nhận thức, trong lòng vốn đã tồn tại ba phần nghi ngờ, nay nghe lời Tần nhị gia liền tin tưởng hoàn toàn, ít nhất đã xác định đoạn ngày kia Phùng Cần thật đã chu toàn cho cả hai người bọn hắn, cho dù là hài tử của hắn đi nữa thì cũng thấy buồn bực, quan hệ liên khâm* đáng xấu hổ đó không biết làm sao nói ra được, chỉ nói:”Tần nhị gia việc gì phải gạt ta”.
<*anh em cột chèo>Lão phu nhân nói:”Nay ngươi thê thiếp thành đàn, quan trường đắc ý, người bên ngoài ghen tị cũng là chuyện thường tình, ngươi vì một câu châm ngòi của người ngoài mà làm cho nhà cửa không yên ổn, người ta biết sẽ chỉ ở sau lưng chê cười ngươi.” Lão phu nhân một lòng biện giải cũng không phải vì Phùng di nương, mà là sốt ruột vì tôn tử thôi, lúc còn sinh thời liếc mắt nhìn được đến tôn tử cũng thoả lòng.Trong những người này, chỉ Chung Minh là rõ ràng nhất Tống Tuấn Kiệt không phải cha hài tử, nếu là lúc bình thường, nàng có thể nói một hai câu châm chọc Tống Tuấn Kiệt, chẳng qua thời khắc mấu chốt này mà nói thì đúng là châm dầu vào lửa, thương lão phu nhân nên Chung Minh không có lên tiếng.Tô Tử Mặc vốn lo lắng Chung Minh vì trả thù Tống Tuấn Kiệt mà nói ra những lời không suy xét, giờ thấy nàng không nhiều chuyện cũng yên lòng, khuyên lão phu nhân:”Hiện tại không phải lúc phát giận, thân thể người không tốt, Phùng di nương bên này có chúng ta, người nghỉ ngơi trước đi”.Lão phu nhân lắc đầu,”Tình hình này, ta làm sao ngủ được.” Lại nhìn ra phía cửa trước, lo lắng nói,”Đại phu như thế nào còn chưa đến nữa”.Tô Tử Mặc lại nói với Tống Tuấn Kiệt:”Hiện tại không phải thời điểm truy cứu ai là phụ thân của hài tử trong bụng Phùng di nương, sinh mệnh mẫu tử bọn họ dính chung với nhau, giờ nàng đang rất cần ngươi, ngươi còn không mau qua đó cho nàng có thêm động lực, chẳng lẽ thật muốn nhìn đến cảnh một xác hai mạng sao?”Tống Tuấn Kiệt chấn động cả người, do dự một hồi rốt cuộc vẫn đi qua, ngồi bên giường, đem Phùng di nương đang phát run ôm vào trong ngực, cầm tay nàng, nói:”Cần Nhi, đừng sợ, ta ở đây”.Phùng di nương bất lực giống như bắt được phao cứu mạng, gắt gao nắm cánh tay Tống Tuấn Kiệt, nói thật rõ ràng:”Gia, hài tử…nhất định phải bảo vệ hài tử của chúng ta”.Ai ở đây cũng đều đưa mắt nhìn qua.Phùng di nương đột nhiên “Ai nha” một tiếng, nguyên lai nàng bị kích động, ảnh hưởng thai khí, nước ối vỡ ra, mọi người trong phòng càng rối loạn.Đại phu vẫn chưa có tới, không thể ngồi chờ chết được. Chung Minh cùng Tô Tử Mặc tất nhiên không biết đỡ đẻ, chỉ có thể lo lắng suông, trong phòng chỉ có lão phu nhân và Mã Nguyệt Nga là trải qua sinh dưỡng, lão phu nhân có tâm nhưng vô lực, Mã Nguyệt Nga thì có lực nhưng vô tâm, lão phu nhân bảo ả hỗ trợ, Mã Nguyệt Nga không thèm để ý chỉ đứng một bên, biết không đả động được ả, lão phu nhân không còn cách nào đành phải kêu Xuân Lan, Hạ Hà cởi quần Phùng di nương, thử đỡ đẻ. Bà đuổi Tống Tuấn Kiệt đi ra, nữ nhân sinh hài tử, nam nhân không thể xem, Mã Nguyệt Nga cũng thừa cơ theo ra ngoài.Xuân Lan, Hạ Hà đều là cô nương, làm sao hiểu được cách đỡ đẻ, chỉ lo kêu “Dùng sức dùng sức”, Phùng di nương thì kêu đến tê tâm liệt phế, khí lực muốn dùng hết rồi mà ngay cả đầu tiểu hài tử cũng chưa nhìn thấy được.Phùng di nương vốn là bị khiếp sợ cộng sinh non càng thêm khó sinh, cuối cùng thể lực chống đỡ hết nổi, lịm dần.Lão phu nhân vội la lên:”Lúc này không thể ngất được, mau ấn huyệt nhân trung!”Tô Tử Mặc tiến lên, vươn ngón tay cái dùng sức ấn, Phùng di nương mới từ từ tỉnh lại.Xuân Lan, Hạ Hà lại kêu:”Dùng sức đi dùng sức đi”.Nhưng Phùng di nương làm sao cũng không ra sức được nữa.Tất cả mọi người đều luống cuống, chỉ có Tô Tử Mặc vẫn cố giữ bình tĩnh, nói:”Để cho ta thử xem đi”.Lão phu nhân hỏi:”Con có xem qua người ta sinh hài tử rồi sao?”Tô Tử Mặc lắc đầu,”Chỉ xem qua sách y, cũng không biết có thể làm được hay không”.Tô Tử Mặc chưa có sinh dưỡng bao giờ, lại là cô nương trong trắng, đáng ra không nên đụng vào mấy thứ như vậy, nhưng dưới loại tình huống này chỉ có thể liều một phen, lão phu nhân gật đầu,”Vậy con đến thử xem”.Xuân Lan nhường chỗ cho Tô Tử Mặc. Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, đi qua, nín thở cắn môi, vươn năm ngón tay, từ miệng đáy chậu* đi vào, nhưng sờ không tới đầu thai nhi, quả nhiên là thai bị lệch mới dẫn đến khó sanh, trước tiên rót cho Phùng di nương hai chén trà quế viên** giúp nàng hồi phục khí lực, sau đó dựa th