Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Tác giả: Lạc Khuynh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323930

Bình chọn: 8.00/10/393 lượt.

i tử này thì ta cần, mặc dù ta không thích Phùng di nương, nhưng hài tử là vô tội, nếu bị biểu ca tùy ý cho người khác khẳng định không có tương lai tốt, dù sao đời này ta cũng không có khả năng sinh hài tử, ta sẽ đối đãi với nó như thân sinh”.

Tô Tử Mặc ôn nhu cười,”Ta cũng có ý đó”. Xem ra từ lúc nàng giúp Phùng di nương đỡ đẻ thì duyên phận này đã được định rồi.

Chung Minh biết thế nào nàng cũng sẽ nói vậy, vui sướng không thôi, nói:”Vậy chúng ta giúp nó đặt tên được không?”.

Tô Tử Mặc gật đầu.

Chung Minh lại nói:”Ngươi đọc nhiều sách, ngươi đặt đi”.

Tô Tử Mặc cũng không chối từ, trầm ngâm một lát, nói:”Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y*, gọi là Y Y muội thấy được không?”

<*nằm trong bài thơ tám câu, đây là hai câu đầu, dịch nghĩa "Khi đi tha thướt cành dương", ko phải nói về dáng đi mà nói về người xuất chinh hồi tưởng ngày ra đi dương liễu phất phơ , y y còn có nghĩa là lưu luyến.>

“Ừ, dễ nghe dễ nhớ, còn họ thì sao?” Chung Minh nói,”Họ ngươi hay họ ta đều được, nhưng không thể họ Tống, Y Y về sau chính là nhi nữ của chúng ta, ta không muốn nó cùng biểu ca có quan hệ gì”.

Tô Tử Mặc nói:”Tên là ta đặt, vậy theo họ muội đi”.

Ánh mắt Chung Minh sáng lên,”Thật sự có thể sao?” Cha mẹ chỉ có nàng là nữ nhi, nếu đời này nàng không xuất giá, Chung gia liền không có hậu thế, nay có Chung Y Y, coi như báo đáp cho phụ mẫu. Chung Minh cao hứng ôm Tô Tử Mặc, vùi đầu vào cổ nàng vô cùng thân thiết cọ cọ,”Mặc tỷ tỷ, ngươi thật tốt với ta”.

Tô Tử Mặc cưng chiều xoa đầu nàng.

Mã Nguyệt Nga vốn keo kiệt, nay Phùng di nương đã chết, Mã Nguyệt Nga còn trách nàng làm bại hoại thanh danh Tống gia, không chịu hậu táng, chỉ lấy ra mấy chục lượng bạc, cho người mua quan tài phù hợp số bạc đó qua loa hạ táng cho xong việc, ngay cả danh phận cũng không muốn cho, vẫn là Chung Minh niệm tình Phùng di nương là thân nương Chung Y Y nên mua một bộ quan tài tốt nhất lại chọn một nơi phong thuỷ tốt, lấy danh nghĩa Y Y hạ táng lập bia.

Trải qua chuyện Phùng di nương, Tô Tử Mặc hoàn toàn thất vọng với Tống gia, lòng thầm suy tính rời đi cái nơi lạnh băng vô tình này.

Lão phu nhân vốn dựa vào nhân sâm kéo dài sinh mệnh, nhìn được Phùng di nương sinh hài tử rồi coi như tâm nguyện đã xong, mất đi động lực sống, tuy có Tống Văn Thục tận tâm phụng dưỡng nhưng thân thể vẫn ngày càng suy yếu, một ngày Mã Nguyệt Nga nóng nảy lỡ miệng trước mặt lão phu nhân, nói hai rương đồ của lão phu nhân là do ả động đến, lão phu nhân sinh cơn tức, vĩnh biệt cõi đời.

Chuyện hậu sự cho lão phu nhân vốn đã chuẩn bị từ trước, lúc lão phu nhân còn sống, Tống Văn Thục không có tẫn hiếu đạo, hơn nữa xuất giá mười năm chưa từng về nhà, nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng, vì muốn bù lại tiếc nuối, nàng xuất ra một số bạc lớn, kêu Tống Tuấn Kiệt nhất định phải làm lễ tang cho thật trang trọng, lão phu nhân tiết kiệm cả đời nhưng khi mất thật ra cũng có mặt có mày, ngày phát tang, đồng liêu* cùng đệ tử của Tống gia lão tử đều đến nhà kính viếng, Tô Hầu gia dẫn đến đều là quan to hiển quý, Tống Tuấn Kiệt lần đầu có cảm giác vẻ vang, ngược lại không chút bi thương, Tô Tử Mặc thấy hết ở trong mắt, tâm càng lạnh.

<*bạn đồng sự>

Thứ nhất vì lão phu nhân giữ đạo hiếu, thứ hai là vì đoạn ngày trước, Chung Minh có đề cập đến chuyện muốn mua gia nghiệp ở kinh thành, nên Tống Văn Thục nói hết mọi việc của Chung Minh và Tô Tử Mặc từ đầu chí cuối cho Chung Xa Đạt nghe, Chung Xa Đạt cũng là người rộng lượng thông suốt, nói chỉ có một mình Chung Minh là nữ nhi, con cháu đều có phúc của con cháu, tuỳ ý nàng thôi. Tống Văn Thục trách hắn, vốn là muốn cho hắn làm cây gậy đánh uyên ương, ai ngờ hắn lại làm người tốt. Hai người liền tạm ở lại kinh thành, mua trang viên và cửa tiệm mà Chung Minh chọn trúng, rồi dạy việc làm ăn mua bán cho Chung Minh, chẳng qua làm ăn còn phải học nhiều thứ lắm, không phải một sớm một chiều là có thể tinh thông, sư phụ lĩnh vào cửa nhưng tu hành là do bản thân, quay tới quay lui cũng hơn nửa năm, Chung Xa Đạt liền buông tay, để Chung Minh tự lập một mình. Tống Văn Thục xuất môn cũng lâu, chuyến này cũng chuẩn bị theo Chung Xa Đạt hồi hương, nữ nhi Chung Minh còn có thể bỏ lại được, nhưng không bỏ được chính là Chung Y Y.

Tống Tuấn Kiệt không chịu nhìn nhận hài tử, Chung Minh thu dưỡng Y Y, Tống Văn Thục cũng không có phản đối, dù sao hài tử vô tội, Tô Tử Mặc cùng Chung Minh trên danh nghĩa vẫn là thê thiếp Tống Tuấn Kiệt, công khai nhận Y Y làm nữ nhi rốt cuộc không có tiện lắm, liền để cho Tống Văn Thục thay mặt nuôi dưỡng. Lão phu nhân đi rồi, Tống Văn Thục dời ra khách điếm ở, nàng cũng không muốn nhìn sắc mặt Mã Nguyệt Nga mà sống, kể cả Y Y cũng mang theo, đợi cho Chung Minh thu thập trang viên thoả đáng, mới mang Y Y qua đó ở. Thời gian lâu dài, cảm tình càng ngày càng sâu, quả nhiên là bồng bế trong tay sợ té ngã, ngậm ở trong miệng sợ tan ra, thương yêu vô cùng, mắt nhìn Y Y sắp biết đi biết nói, đột nhiên tách ra, làm sao bỏ được.

Chung Minh cùng Tô Tử Mặc thương lượng, không bằng để cho Tống Văn Thục mang Y Y về quê nhà trước, dù


XtGem Forum catalog