
h nghĩa là thê thiếp hắn mà ngay cả chạm cũng không cho chạm tới, lòng nghẹn khuất dữ dội, cho nên hắn mới đi ra ngoài tìm hoa vấn liễu an ủi nỗi buồn khổ, không nghĩ tới lại bị Như Yên nhìn ra, nhất thời nảy sinh cảm giác tri kỷ với Như Yên, Tống Tuấn Kiệt kích động nói:”Như Yên cô nương thật có đôi mắt tinh tường”.Thường xuyên qua lại, Tống Tuấn Kiệt bị Như Yên mê hoặc thần hồn điên đảo, liền đem Như Yên làm hồng nhan tri kỷ, bất luận chuyện quan phủ hay là chuyện trong nhà đều tâm sự hết với Như Yên. Như Yên ôn nhu hiểu biết luôn chia sẻ cùng hắn, làm cho trong đầu Tống Tuấn Kiệt nảy ra ý nghĩ giúp ả chuộc thân, tiếc rằng Như Yên là hoa khôi, nếu không có mấy vạn lượng bạc thì khỏi mơ tới, không chuộc được người, hắn chỉ có thể bỏ số bạc lớn bao trọn Như Yên, không cho nam nhân khác chạm vào ả. Rốt cuộc đây cũng không phải kế sách lâu dài, huống chi gần đây bạc trong tay hắn rất eo hẹp, đã thiếu bạc ba ngày nay, Kim mụ mụ – tú bà Đàn Ngọc viện ra thông điệp cho hắn, nếu Tống Tuấn Kiệt còn không trả bạc, mụ liền bắt Như Yên tiếp đãi nam nhân khác.Tống Tuấn Kiệt xin bạc Mã Nguyệt Nga, ả chỉ một mặt khóc than, nói trong nhà khó khăn đến thế nào, tá điền còn ngâm tiền thuế, cửa tiệm không kiếm ra bạc, ngược lại Tống Tuấn Kiệt có chức vụ trong quan phủ mà chỉ biết lấy bạc đi ra ngoài tiêu xài, chưa từng cho cái nhà này một lượng bạc, Tống Tuấn Kiệt không thể làm gì khác ngoài việc vay tiền xung quanh, mới đầu nể mặt Tống Tuấn Kiệt là quan thất phẩm còn là nữ tế* Hầu gia, vẫn có người cho hắn mượn bạc, sau lại nghe nói Tống Tuấn Kiệt mượn bạc để đi thanh lâu uống rượu, mọi người đều tránh xa, Kim mụ mụ thì ngày càng dồn ép, Tống Tuấn Kiệt hết đường xoay xở.
<*con rể>Như Yên am hiểu lòng người, lệ rơi lã chã nói:”Nếu công tử khó xử, không bằng cứ như vầy, chỉ cần trong lòng công tử có Như Yên, Như Yên đã cảm thấy mỹ mãn”.Tống Tuấn Kiệt nhìn vào ánh mắt long lanh của ả, trái tim tan chảy,”Không được, nàng là nữ nhân của ta, ta quyết không thể để nam nhân khác chạm vào nàng, chuyện ngân lượng ta sẽ nghĩ biện pháp”.Như Yên từ từ thở dài nói:”Như Yên làm sao không hy vọng có thể cùng công tử như hình với bóng bạch đầu giai lão, đáng tiếc Như Yên sống ở nơi yên hoa , nửa điểm cũng không theo ý mình được, công tử không biết Như Yên có bao nhiêu ao ước được như mấy vị phu nhân của công tử đâu, Tống phu nhân xuất thân danh môn, Chung di nương thì có gia tài vạn bạc, có điều Trịnh di nương cùng Như Yên xuất thân giống nhau nhưng số mệnh lại tốt hơn Như Yên nhiều”.Tống Tuấn Kiệt hừ hừ nói:”Tô Tử Mặc xuất thân tốt thì thế nào, mắt cao hơn đỉnh đầu không coi ai ra gì, nếu không phải ta nể mặt cha ả thì làm sao để ả kiêu ngạo như thế, còn nhà biểu muội thì có tiền thật nhưng ngoại trừ cái lần đưa bạc làm hậu táng cho lão phu nhân về sau cũng không bỏ ra thêm một đồng, hiện tại gia sản do biểu muội đứng tên không hề ít, chẳng qua nàng không cho ta, ta cũng không thể công khai chiếm đoạt, chỉ có duy nhất Trịnh di nương còn coi như chân thành với ta nhưng hình dáng tính cách kiểu gì cũng không bằng nàng”.Như Yên trầm ngâm nửa ngày nói:”Công tử nếu không chê Như Yên ngu dốt, Như Yên thật ra có kế này, có thể nhất tiễn tam điêu*”.
<* một mũi tên trúng ba con chim ~ đạt ba mục đích>Tống Tuấn Kiệt vội hỏi:”Cách nào nhất tiễn tam điêu, nàng mau nói ta nghe một chút”.Như Yên nói:”Hai vị phu nhân của công tử đều là người lớn lên từ khuê phòng, không biết lòng người hiểm ác, cho nên mới xoi mói bắt bẻ công tử nhiều như vậy, công tử chỉ cần đưa Tống phu nhân cùng Chung di nương đến Đàn Ngọc viện ở thử mười ngày nửa tháng, để các nàng chứng kiến bộ mặt thật sự của nam nhân, mới biết công tử tốt đẹp thế nào, mới có thể toàn tâm toàn ý với công tử được”.Tống Tuấn Kiệt cũng hiểu là nên cho Tô Tử Mặc cùng Chung Minh biết tay một lần, chẳng qua đưa đến Đàn Ngọc viện thì còn hơi đắn đo, có nam nhân nào đem lão bà của mình đến kỹ viện đâu chứ.Như Yên nhìn ra hắn do dự, nói:”Cũng không phải thật sự bắt các nàng tiếp khách, bất quá hù dọa các nàng thôi, nhưng khế bán thân thì vẫn phải ký, vậy mới có thể làm cho các nàng xuất ra bạc chuộc thân, đến lúc đó các nàng thức thời, công tử vừa được bạc lẫn người, còn có thể giúp Như Yên chuộc thân, chẳng phải là nhất tiễn tam điêu hay sao?”Tống Tuấn Kiệt ngẫm nghĩ một lúc, quả thật chỉ có biện pháp này là chu toàn nhất, có khả năng dùng được nhất, nhưng vẫn không khỏi lo lắng nói:”Ký khế ước bán thân rồi lỡ mà Đàn Ngọc viện trở mặt không giữ lời thì làm sao? Ta đây chẳng phải là mất cả người lẫn tiền a?”Như Yên cáu giận:”Công tử không tin Như Yên sao?”Bị ả hờn dỗi, xương cốt Tống Tuấn Kiệt đều mềm nhũn, cười làm lành nói:”Ta dĩ nhiên tin nàng”.Bàn bạc xong rồi, Như Yên nói:”Công tử chờ một lát, ta giới thiệu cho công tử một người”.Không lâu sau, Như Yên dẫn theo một người trở lại, người nọ tự xưng họ Trần, là lão bản của Đàn Ngọc viện này. CHƯƠNG 103 – MỸ NHÂN KẾChung Minh theo thường lệ đến từng cửa tiệm tuần tra một vòng, xong hết đã là buổi trưa, hôm nay là ngày mừng Tô Tử Tiêu nạp thiếp, Tô Tử Mặc