
cùng tiểu nhân so đo, nếu coi thường sự vô sỉ của Tống Tuấn Kiệt, không cho hắn một chút lợi ích, hắn thật sẽ bôi đen Chung Minh, làm hỏng danh dự của Minh nhi. Dù sao năm ngàn lượng với hắn mà nói không tính là cái gì, có thể phân rõ giới hạn như vậy cùng Tống Tuấn Kiệt, bịt cái miệng thối của hắn, cũng đáng giá, liền nói:”Tuấn Kiệt nói có đạo lý, năm ngàn lượng thì năm ngàn lượng, phu nhân, phiền toái nàng đi một chuyến, mang ngân phiếu tới đây.”Tống Tuấn Kiệt nghĩ sẽ gặp trắc trở một phen, năm ngàn lượng không phải số lượng nhỏ, không nghĩ tới Chung Xa Đạt sảng khoái đáp ứng như thế, trong lòng hối hận không thôi, hẳn là nên đòi nhiều hơn một ít, cũng biết Chung gia xác thực giàu có, không thể lấy được Chung Minh, thật sự là đáng tiếc, bất quá lời đã nói ra, nếu đòi thêm nữa, da mặt có dày thế nào cũng không nói ra miệng được, nếu chọc giận cô trượng, một lượng bạc hắn cũng không cho, thì đúng là mất cả chì lẫn chài.Tống Văn Thục rốt cuộc cũng là nữ nhân có chuẩn mực đạo đức, kêu nàng xuất ra nhiều bạc như vậy để dán miệng người khác, giống như nữ nhi làm chuyện gì xấu xa không thể gặp người, phải cầm bạc lấp miệng người ta, quả thật có chút không muốn, đứng yên ở đó không nhúc nhích.Chung Xa Đạt biết trong lòng nàng nghĩ thế nào, vỗ vỗ tay nàng nói:”Đi thôi, vì nữ nhi đáng giá.”Tống Tuấn Kiệt là chất nhi nhà mình, Tống Văn Thục có giận cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, đi phòng thu chi lấy ngân phiếu năm ngàn lượng đưa cho Tống Tuấn Kiệt.Tống Tuấn Kiệt cầm ngân phiếu vui sướng không kìm được, đương nhiên không dám lộ ra ngoài, cất ngân phiếu vào trong người, nói:”Vậy chất nhi sẽ không quấy rầy cô cô, cô trượng nghỉ ngơi, ngày mai dậy sớm liền đi, sẽ không lại đây vấn an, vì vậy từ biệt ở đây”.Bạc cho, coi như là hiểu rõ lòng dạ của nhau, Tống Văn Thục nói:”Thuận buồm xuôi gió.” Chờ Tống Tuấn Kiệt đi rồi, không khỏi cùng Chung Xa Đạt oán giận vài câu, Chung Xa Đạt khuyên nàng đó là lấy tiền để tránh tai ương.Tống Tuấn Kiệt không có trực tiếp trở về phòng, mà đi tìm Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc vẫn không cho hắn vào cửa, Tống Tuấn Kiệt đứng bên ngoài nói,”Ngươi lo thu thập đi, sáng mai hồi kinh.”Tô Tử Mặc tất nhiên là ngoài ý muốn, hỏi:”Xảy ra chuyện gì? Ngươi không cưới Chung Minh nữa ?”Tống Tuấn Kiệt tức giận nói:”Ta muốn, đáng tiếc biểu muội không chịu gả, ta có cái gì biện pháp.”Tô Tử Mặc bắt đầu nghi hoặc, lại hỏi:”Ngươi có thể chịu thiệt thòi vậy sao?”Tống Tuấn Kiệt cười:”Đôi ta quả nhiên là phu thê đồng tâm, ta đương nhiên không thể cứ quên đi như vậy”.Tô Tử Mặc nhìn bộ dáng hắn đắc ý dào dạt, liền đoán được sao lại thế này, thản nhiên nói:”Chung lão gia cho ngươi bao nhiêu bạc?”Tống Tuấn Kiệt hướng nàng giơ ngón tay cái lên, sau đó vươn một bàn tay.“Năm ngàn lượng?” Tô Tử Mặc cũng giật mình không thôi.Tống Tuấn Kiệt lại hối hận nói:”Lúc ấy nhẹ dạ nên mới đòi ít vậy”.Tô Tử Mặc âm thầm lắc đầu, nghĩ đến Chung Minh ở bên trong nghe nói như thế phỏng chừng bị chọc giận đến điên rồi, không nói thêm nữa, chỉ nói:”Ta đã biết.”Tống Tuấn Kiệt hỏi:”Có cần ta giúp ngươi thu thập đồ gì hay không?”Tô Tử Mặc nói:”Không cần, sáng mai chờ ở cửa là được.” Nói xong liền đóng cửa lại, quay đầu quả nhiên thấy Chung Minh đứng ở nơi đó, tức giận đến đỏ mặt tía tai. CHƯƠNG 46 – HÔN THƯTô Tử Mặc nghĩ rằng Chung Minh sẽ làm ầm một trận đòi lại số bạc, không nghĩ tới Chung Minh lại nuốt xuống cơn giận dữ này, Tô Tử Mặc quả thật ngoài ý muốn, đây không giống Chung Minh mà nàng nhận thức.Chung Minh thật không ngờ, kiếp trước nàng cũng là bị Tống Tuấn Kiệt bán cho thanh lâu với giá năm ngàn lượng, xem ra mặc kệ thời nào, trong mắt Tống Tuấn Kiệt nàng chỉ có giá trị bao nhiêu đó thôi, bạc thì nàng sẽ đòi lại gấp đôi, chẳng qua không phải bây giờ, nói vậy Tô Tử Mặc đã hoàn toàn biết Tống Tuấn Kiệt vô sỉ, cũng tốt, nàng đỡ phải hao tốn nhiều lời.“Ngươi muốn cùng trở về với biểu ca sao?”, hiện tại Chung Minh quan tâm nhất là chuyện này.Tô Tử Mặc nói,”Ta gần như không có lý do cự tuyệt.”Chung Minh nói,”Ngươi cứ nói ngươi còn chưa có chơi đủ”.Tô Tử Mặc cười lắc đầu.“Vậy ngươi nói không muốn nhìn thấy hắn”.Tô Tử Mặc vẫn lắc đầu.Chung Minh lại nói thêm vài lý do, đều bị Tô Tử Mặc lần lượt cự tuyệt, rốt cuộc đỏ mặt nói ra đáy lòng:”Nếu ta muốn giữ ngươi lại thì sao?”Tô Tử Mặc trầm mặc trong chốc lát, nói:”Ý tốt của muội lòng ta nhận, nhưng thứ nhất là ta đi ra ngoài khá lâu rồi, cha ta sẽ lo lắng, thứ hai mấy ngày này đã rất quấy rầy quý phủ, muội thì không sao, nhưng chưa chắc phụ mẫu muội cũng vậy, ta ở nơi này thật sự là danh bất chính ngôn bất thuận*”.
<* Việc không đúng, nói nghe cũng không lọt lỗ tai, sự việc sẽ không đi tới đâu>Chung Minh gấp gáp nói:”Là ta mời ngươi về, phụ mẫu ta như thế nào lại không chào đón ngươi chứ?”Tô Tử Mặc cười nhẹ nói:”Quên đi Minh nhi, ta xin nhận ý tốt của muội”.Chung Minh nhụt chí nói:”Nói như vậy, ngươi không thể không đi?”Tô Tử Mặc gật đầu,”Không thể không đi”.Chung Minh thấy nàng đã quyết ý, đành phải nói:”Ngươi phải đi cũng được, tìm ngày đi, ta tự mình đưa ngươi trở về.”Tô Tử Mặc nói:”Làm gì phi