80s toys - Atari. I still have
Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Tác giả: Lạc Khuynh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323270

Bình chọn: 7.5.00/10/327 lượt.

nên gia tài bạc vạn, lại chỉ có một nữ nhi bảo bối, khó tránh khỏi cưng chiều, cho nên mới dưỡng thành tính tình kiêu căng của Chung Minh. Sau khi lão gia tử qua đời, lão phu nhân từng viết thư kêu Tống Văn Thục trở về, Tống Văn Thục cá tính mạnh vẫn là không chịu, nàng không muốn để cho đại tẩu (chị dâu) chế giễu, nếu không phải bởi vì Chung Minh, cả đời này sợ là nàng cũng không nguyện bước chân vào cửa Tống phủ.Người trong Tống phủ nhận được thư, biết tiểu thư, cô gia muốn vào kinh, vài ngày trước đã dọn dẹp hết một phen trong ngoài phủ, sáng sớm lão phu nhân đã mang theo mọi người trên dưới Tống phủ chờ ở cửa, Tống Văn Thục từ trên xe ngựa đi xuống, mẹ con gặp lại tất nhiên là một trận cảm động.Đợi Chung Minh được Tri Hoạ đỡ tay theo trong xe đi ra, người trên kẻ dưới Tống phủ đều không tự chủ được mà phát ra tiếng thán sợ, biểu tiểu thư quả thật là mỹ nhân, chỉ không biết tính tình có phá hư như lời đồn đãi hay không, cực kỳ khó hầu hạ.Quả nhiên, chợt nghe Chung Minh nói:”Xe ngựa cao như vậy, ta làm sao đi xuống, người nào lại đây làm chân đạp cho ta.”Lai Hỉ – gia đinh của Chung gia vội vàng ngồi xổm xuống, không ngờ Chung Minh lại nói:”Chúng ta đường xa mà đến đã mệt chết rồi, hơn nữa quá môn (đến cửa nhà) là khách, không lý do gì mà chút việc nhỏ này phải cần người nhà ta đến làm, nương, nương nói coi phải không?”Suốt đoạn đường đến đây, Chung Minh đều rất nhu thuận, Tống Văn Thục cho rằng sau cơn bệnh, nữ nhi trở nên hiểu chuyện, không nghĩ vừa tới kinh thành, bệnh đại tiểu thư của nàng lại tái phát, đành phải ngượng ngùng cười nói với lão phu nhân: “Minh nhi không hiểu chuyện, làm cho nương chê cười”. Sau đó nháy mắt kêu Chung Minh đi xuống xe.Chung Minh không để ý tới, đưa ngón tay ngọc chỉ vào một gã sai vặt của Tống phủ, nói:”Ngươi, lại đây.”Lão phu nhân nhìn thấy cả nhà nữ nhi thì trong lòng cao hứng, làm sao lại để ý trò tiểu xiếc của Chung Minh, nói với gã sai vặt: “Còn không đi qua đỡ biểu tiểu thư xuống xe.”Chung Minh nhận ra gã sai vặt kia là theo chân biểu ca , không thấy biểu ca, chỉ có thể trút lên hắn trước, đạp hắn quỳ xuống, đợi lúc hắn đứng lên, đưa chân ra gạt, gã sai vặt té khụyu xuống như chó gặm xương, Chung Minh vỗ tay cười nói:”Thật sự là một tên ngu xuẩn”.Lúc này mới đến cửa Tống gia, nàng đã mắng người Tống gia ngu xuẩn, cho dù là hạ nhân, cũng là làm bẻ mặt, ngay cả sắc mặt lão phu nhân đều có chút khó coi, càng miễn bàn tới trong lòng gã sai vặt kia có bao nhiêu hận, những hạ nhân khác của Tống phủ đều thầm nghĩ, biểu tiểu thư này quả thật điêu ngoa. Tống Văn Thục tự nhiên nhìn thấy Chung Minh là cố ý đưa chân làm té gã sai vặt, lại không thể vì một hạ nhân mà trước mặt nhiều người đi khiển trách nữ nhi không hiểu chuyện, đành làm như không nhìn thấy, nói: “Minh nhi, còn không mau lại đây gặp ngoại tổ mẫu và mợ của con”.Chung Minh làm chuyện ác xong, tâm tình vui sướng chút, thấy vừa ý rồi thì thu hồi lại, không thể làm cho người ta cảm thấy nàng không được dạy dỗ, đi đến trước mặt Tống lão phu nhân cúi đầu chào, điềm nhiên hỏi: “Minh nhi chào ngoại tổ mẫu”. Tay bên cạnh duỗi ra, Tri Hoạ đặt lên một hộp lễ vật, Chung Minh nói, “Đây là nhân sâm ngàn năm của núi Trường Bạch, Minh nhi hy vọng ngoại tổ mẫu thân thể an khang, phúc thọ kéo dài”.“Tốt, tốt” Tống lão phu nhân cười tiếp nhận, ngoại tôn nữ (cháu gái) đoan trang, thanh tú, thật là đáng yêu, “Vài năm không thấy, Minh nhi lớn như vậy , còn xinh đẹp thế này, so với nương ngươi hồi trẻ còn muốn hoàn hảo a”.Tống Văn Thục lôi kéo cánh tay Tống lão phu nhân, làm nũng nói:”Nữ nhi hiện tại thật xấu sao?”Vẻ đẹp của Chung Minh hoàn toàn thừa hưởng từ mẫu thân nàng, Tống Văn Thục tất nhiên là dung mạo hơn người, hơn nữa Chung gia còn nhiều bạc để cho nàng bảo dưỡng, trừ bỏ thân thể hơi đẫy đà, gương mặt cơ bản không thay đổi, còn ý nhị nhiều hơn, so sánh với đại tẩu nàng, cũng chính là mẫu thân Tống Tuấn Kiệt – Mã Nguyệt Nga, từ năm có tang chồng, nên già nua rất nhiều, bất quá chỉ lớn hơn Tống Văn Thục vài tuổi, lại giống như già hơn cả chục tuổi, nếp nhăn đều hiện đầy trên trán.Mã Nguyệt Nga thấy Tống Văn Thục liền có bao nhiêu xấu hổ , năm đó phu quân nàng là lục phẩm quan viên, em chồng thì gả cho một tiểu thương nhân, cảm giác ưu việt làm cho nàng nói rất nhiều lời khó nghe với Tống Văn Thục, năm đó Tống lão gia tử giận đến nỗi đoạn tuyệt quan hệ cha con với Tống Văn Thục, Mã Nguyệt Nga cũng có “công lao” không nhỏ, nay trượng phu (chồng) nàng đã chết, quyền lực ở Tống gia là do lão phu nhân nắm trong tay, ngay cả nhi tử (con trai) cũng không chịu nghe lời của nàng, cuộc sống thực tại không thanh thản, nay em chồng rạng ngời trở về, trong lòng làm sao dễ chịu, sắc mặt tự nhiên cũng liền khó coi một chút.Tống Văn Thục tất nhiên xem ở trong mắt, theo lý trong lòng nên cao hứng , đáng tiếc nữ nhi mình lại không chịu thua kém, thích con người ta, nằng nặc đòi kết thân gia với người ta, làm sao có thể nâng đầu lên được, lôi kéo Chung Minh đi đến trước mặt Mã Nguyệt Nga, nói:”Minh Nhi, đây là mợ con, mau chào đi