
n không rõ ràng trong trí nhớ…
Cô đã khổ sở thảm hại dưới một căn hầm đầy xương người, lạnh lẽo và không ánh sáng… Khang đã hỏi nhiều về chuyện ấy, rằng cô đã được cứu như thế nào nhưng Băng không trả lời. Cô không nhớ rõ hơn là không muốn nói. Cô… đã nhìn thấy Chấn Nam? Hay đó chỉ đơn giản là khuôn mặt hiện lên trong tiềm thức khi cô gặp nguy khốn? Chưa bao giờ khuôn mặt với nụ cười hiền ấy lại làm suy nghĩ của Băng rối ren như vậy… Phải, ai đó đã bế cô trên một đoạn đường dài lạnh đến run người… Cô đã úp mặt vào cơ thể ấy và thấy… ấm áp vô cùng, an toàn vô cùng… mùi hương đó… mùi hương phảng phất trên áo sơ mi thật quen thuộc và dễ chịu. Thứ mùi là lạ, nhè nhẹ… như mùi của bóng tối, như mùi của màn đêm… làm Băng khó nhớ rõ ràng nhưng lại không thể quên… Là… Chấn Nam???
Bỗng, trước mặt Băng… vài tên tội phạm khu B xuất hiện. Cô không biết chúng đã là đàn em của Chấn Phong. Cô chưa kịp nghĩ ra cách đối phó thì… chúng đã bước đi thật nhanh, như thể đang cố tránh xa cô, càng xa càng tốt.
– Tao thề là cậu chủ đã dùng kìm.
– Kìm cái đầu mày! Mày có thấy trong tay cậu chủ có cái kìm nào không? Mày có thấy cậu chủ dùng kìm vặn từng cái răng của Leader ra không?
– Một thủ thuật che mắt nào đó thì sao?
– Tao không biết! Nhưng tao nghĩ việc cậu chủ xử Leader có liên quan đến… con nhỏ kia.
Băng không quan tâm đến hai tên tội phạm ấy, định bước tiếp.
– Cô thực sự nghĩ cậu Hai xử Leader là vì cô hay sao? – Quản lý của Phong không biết từ đâu xuất hiện.
– Cô nghĩ có thể quyến rũ được cậu Hai như đã làm với cậu Cả và cậu Ba sao? Cô nhầm to rồi! – Giọng hắn gay gắt như đang kết tội. Hắn nhìn Băng bằng ánh mắt khó chịu và cảnh giác.
Băng chẳng hiểu tay quản lý đang nói gì, không quan trọng, cô chợt ngước lên:
– Không… đi à?..
Đôi mắt nâu trong veo nhìn thẳng vào đôi mắt đầy thù hằn của tay quản lý, đôi môi mềm khẽ cất lên tiếng nói mỏng manh như một giai điệu. Khuôn mặt tay quản lý bỗng… dãn ra . Nếu là ác quỷ đội lốt thiên thần thì dù ai đã biết cũng khó mà không tự sập bẫy.
– Đi đâu chứ? -. Hắn cố gắng nhìn sang chỗ khác để không bị ma lực của đôi mắt nâu hút hồn – Cô… không nói dễ hiểu… hơn được à?
– Lễ cưới… ấy?
Lại giọng nói này… tay quản lý như bị bị tê liệt thần kinh …
– Cô… giọng…
Băng nhìn kẻ trước mặt mình bằng ánh mắt khó hiểu, khẽ nhíu mày… Lướt qua người hắn, cô thì thầm: “Không biết… ai mới là người khó hiểu”. Tay quản lý đứng nguyên tại chỗ như mất hồn, hắn thực sự không thể ngờ trên đời lại tồn tại thứ âm thanh huyễn hoặc và mê hồn đến vậy.
…
Băng vô thức lang thang khắp các hành lang, cố tìm lại cảm giác quen thuộc ngày hôm ấy. Chắc chắn ai đó đã đưa Băng về phòng Chấn Khang bằng con đường nào đó. Nhưng khu biệt thự như một mê cung lớn, cô đã vòng qua vòng lại mấy lần mà vẫn hoàn toàn vô vọng, một chút manh mối cũng không tìm thấy. Cuối cùng, đã nửa ngày trôi qua, thấy hơi đói, cô quyết định quay về dù vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm kẻ đã cứu mình. Cô không có ý định cảm ơn, chỉ là muốn tìm hiểu một chút về người này vì hắn có liên quan đến… Chấn Nam.
Băng chợt dừng bước. Một đôi chân đang tiến lại phía cô, cách chỉ vài mét. Người đối diện cũng đã dừng lại. Băng từ từ ngước lên và… chết sững.
Là Chấn Phong!
Khuôn mặt ấy Băng đã từng gặp, từng nghe Chấn Nam nhắc đến. Khuôn mặt giống hệt Nam! Nhưng cô vẫn nhận ra điểm khác biệt lớn nhất: đôi mắt. Đôi mắt Nam rất hiền và dịu dàng, còn đôi mắt này đen sẫm, vô hồn và đáng sợ dưới hàng mi rợp nhưng buồn. Không lẽ là hắn? Kẻ đã cứu cô? Khi đó khuôn mặt cô đã thấy… là Chấn Nam hay… chỉ là khuôn mặt giống-hệt-Nam?
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy… xin em…” – Trái tim Phong muốn cất lời. Nhưng chân cậu bước tiếp, lướt qua Băng. Khoảnh khắc ấy… Trái tim Băng như ngưng đập… mùi hương này… quen thuộc làm sao!
– Đã… cứu tôi sao?
Phong dừng bước, khi từng chữ nhẹ tênh phát ra… Nếu bây giờ cậu trả lời “phải” liệu có thay đổi được điều gì không? Có thay đổi được việc Băng luôn gọi tên Nam mỗi khi cậu xuất hiện, mỗi khi cô cần giúp đỡ và sự an toàn? Có thay đổi được việc cậu sẽ vẫn là con rối trong tay Lâm Chấn Đông, không thể làm gì ngoài làm việc như một cái máy không ngưng nghỉ? Nếu có một ngày, Lâm Chấn Đông phát hiện ra thứ tình cảm ẩn sâu trong trái tim lẽ ra không-được-phép-rung-động của Phong dành cho người con gái ấy, cậu chắc chắn sẽ không thể bảo vệ cô. Phải, tự lúc nào, Phong đã thừa nhận thứ tình cảm ấy, thứ tình cảm cậu chưa hề biết đến… cho đến khi gặp Băng.
Băng quay lại, giọng nói đầy vẻ gấp gáp:
– Sao… không nói? Đã cứu tôi… phải không?
Phong dừng chân, không quay lại… Từng chữ… dằn xuống…
– Tôi – quen – cô???
Không phải câu trả lời nhưng đủ rõ ràng để hiểu. Kí ức trong Băng dội về… Kẻ có khuôn mặt giống-hệt-Chấn-Nam này… lạnh lùng, tàn nhẫn… và đã từng… muốn giết cô. Một kẻ như vậy có thể cứu cô sao?
– Đừng có… mang khuôn mặt của… Chấn Nam… Thật – Cô cố, cố gằn giọng – khó chịu!!!
Cô quay người tiếp bước, không một lần ngoảnh lại. Phong xoay người… nhìn theo bóng lưng của người con gái ấy… mái tóc dài khẽ bay… thật mềm mại… n