
bẩm. Băng vừa ngủ dậy. Dụi mắt.
– Ngủ ngon không, người đẹp?
Khang ngồi lên giường, ném chiếc khăn tắm sang một bên, dùng tay vuốt tóc. Băng bò lại gần, nhìn Khang chăm chú, hít một hơi sâu.
– Sao? Đẹp trai thế cơ à? – Khang nhếch mép.
– Đỡ hơn rồi! – Buông ba từ khó hiểu, Băng trèo xuống giường, đi vào phòng tắm. Khang bật cười.
– Mùi rượu làm em khó chịu đến vậy sao? Em nhanh lên, ta đói rồi!
7 giờ !
Chân bước nhanh về khu A, Khang thẳng hướng phòng ăn tiến tới. Băng đi đều đều phía sau, không cố bám theo. Khang dừng chân khi thấy bóng hai người khác đang đi tới, có lẽ cũng muốn dùng bữa sáng.
Yến Chi ôm tay Phong, cố gắng kéo cậu về phía trước. Mặt Phong dửng dưng, thậm chí có phần khó chịu. Cậu chưa bao giờ ăn sáng ở khu A.
– Nhanh lên anh, chắc họ chuẩn bị xong hết rồi!
Chi dừng bước. Phong cũng đã đứng lại, đôi mắt lơ đễnh tập trung vào người đối diện.
– Ơ… anh Cả! Anh cũng dùng bữa sao? Trùng hợp thế!
Vừa lúc Băng bước đến, đứng ngay cạnh Chấn Khang. Khang thuận tay khoác vai cô, nhìn Chi mỉm cười.
– Có phải mình anh đâu… Mà sao em dâu dậy sớm thế? Anh cứ nghĩ sau đêm tân hôn hai người phải dậy muộn lắm cơ…
Chi bối rối liếc nhìn Phong, cậu không có vẻ gì quan tâm cả.
– Thành người một nhà rồi, sao phải ngượng? – Khang đưa mắt nhìn Phong – Chú phải chiều vợ chút chứ! Chú lấy vợ trước anh, vợ lại xinh thế kia, chú còn phách lối cái gì?
– Anh Cả! – Chi nhăn mặt – Nếu anh muốn, cứ việc cưới vợ đi. Em sẽ chúc phúc cho anh.
– Được rồi – Khang bật cười – Em dâu cứ lo chuyện của mình cho tốt đi đã. Còn anh hả? – Khang kéo Băng về phía cửa nhà ăn – Anh có cô gái của mình là được rồi.
Cậu kéo cửa, kéo theo cả Băng vào trong. Cô liếc nhìn Phong, chỉ trong một khoảnh khắc, rồi rảo bước theo Khang, mặt không biểu lộ cảm xúc.
– Chúc cậu Cả một buổi sáng tốt lành!
– Tắt đài đi! – Khang chán nản lên tiếng rồi cùng Băng bước về phía bàn ăn thịnh soạn.
Đám giúp việc vẫn đứng nguyên vị trí, bỗng… chết sững! Chi đang khoác tay Phong bước vào nhà ăn. Đã 10 năm nay cậu chưa từng ăn sáng ở khu A, bảo sao đám giúp việc không ngạc nhiên tột độ như vậy. Nhưng thái độ của họ không làm Phong chú ý. Đôi mắt lạnh lùng, dửng dưng của cậu lơ đễnh nhìn sang chỗ khác…
Cô quản gia lập tức nhắc nhở đám người làm.
– Mọi người!
– Chúc… chúc cậu Hai buổi sáng tốt lành! Chúc cô chủ buổi sáng tốt lành! – Họ đồng thanh dù vẫn thấy khó tin vô cùng.
Chi và Phong ngồi xuống đối diện với Khang và Băng. An tiến lại phía bàn ăn. Thực ra cô không nghĩ sự thay đổi này xuất phát từ tình yêu giữa Chi và Phong. Nó chắc hẳn chỉ là một mệnh lệnh khác từ ông chủ mà thôi.
– Cô, cậu chủ còn cần gì không ạ?
Khang phẩy tay, ra hiệu cho đám giúp việc rút lui.
– Toàn người nhà, cứ thoải mái đi! – Rồi liếc sang Băng – Ăn thôi, người đẹp!
Phong không thoải mái vì không quen. Cậu nhìn bàn ăn, toàn những món ăn hấp dẫn và lạ mắt nhưng đồ uống chỉ có rượu và nước cam. Duy nhất một hộp sữa nằm giữa bàn, ngay trước mặt cậu. Ngay khi Phong vừa giơ tay ra với lấy thì… một bàn tay khác cũng nhằm hộp sữa hướng tới. Ngón tay mềm khẽ chạm vào tay Phong khiến cậu có cảm giác như chạm phải điện… Phong nhìn sang phía bên kia. Là Băng! Khang và Chi lập tức nhìn ra tình huống khó xử. Phong quyết định nhường, không tranh giành với Băng. Nhưng cậu chưa kịp rút tay lại, Băng đã giật mạnh chiếc hộp về phía mình, rót sữa ra cốc rồi đặt nó ở nơi gần mình nhất để chắc chắn tay Phong không với sang được.
– Chà… – Khang lên tiếng phá tan không khí kì lạ trong phòng – Người đẹp, ta không biết em lại thích uống sữa đến vậy.
– Lấy thêm sữa cho tôi! – Chi ra hiệu với người giúp việc rồi quay sang Phong.
– Anh nên ăn gì đó trước rồi hãy uống sữa – cô đẩy một vài loại bánh đến trước mặt Phong – Những thứ này rất dễ ăn lại giàu năng lượng, anh dùng thử đi.
Phong không để ý đến Chi. Mắt cậu hoàn toàn chú mục vào Băng. Cậu nhận ra Băng không thoải mái khi có mặt cậu ở đây.
Một cô giúp việc bước đến chỗ Phong, cẩn thận rót sữa ra cốc.
– Xin lỗi cậu Hai, bọn em không biết cậu Hai sẽ đến nên không chuẩn bị trước.
Lần này đến lượt Yến Chi không thoải mái khi thấy cô giúp việc cố tình đứng sát Phong, liếc mắt đưa tình, giọng mật ngọt đưa đẩy. Chi bắt đầu cảm thấy cần làm gì đó. Cô chạm nhẹ vào tay Phong.
– Ông xã, anh cần gì nữa không? Người ta đang đợi kìa! – vừa nói Chi vừa liếc cô giúp việc như muốn nói: người đàn ông này là của tôi.
Cô giúp việc lập tức cúi đầu trở về hàng. Thụy An nhìn cô chủ mới trong nhà, khẽ mỉm cười. Đám giúp việc bắt đầu xì xào.
– Cô chủ và cậu Hai xứng đôi thật…
– Công nhận. Còn con ranh kia… chướng mắt thế không biết. Không danh phận gì mà hôm nào cũng ngồi chễm chệ ở bàn ăn…
– Đúng đó… Sao cậu Cả còn chưa nhanh đuổi nó đi cho khuất mắt…
Yến Chi dùng giấy lau miệng, quay sang nhìn Phong, cười. Cậu đang ăn – dù là rất chậm do lâu ngày không đụng đến – nhưng đúng là cậu đang ăn, thay vì chỉ uống sữa như thường. Ở phía đối diện, Khang cũng đã ăn xong, nhìn Băng. Cô ăn từ tốn ngon lành, không thèm để ý đến xung quanh.
– Em không có ý