pacman, rainbows, and roller s
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210652

Bình chọn: 7.00/10/1065 lượt.

ng. Cô là quản gia mới phải không? Sau này cô nên nhắc nhở mọi người cẩn thận hơn một chút.

– Vâng, thưa cô chủ.

– Nhưng… tôi muốn biết… cô gái này đã gặp tai nạn như thế nào?

– Theo những người đang ở trong bếp lúc đó nói lại thì – An trả lời – Ấm nước đang sôi… chị ấy đi qua… ấm nước đột nhiên… vỡ ra… toàn bộ số nước tạt vào người chị ấy.

Chi nhìn cái ấm bị thủng một lỗ lớn ở thân, bật cười.

– Ý cô là… nó tự nhiên bị vỡ ra sao? Đúng lúc có người đi qua? Và người đó là người vừa gây họa ngoài kia?

– Ý cô chủ là….?

– Không có gì, chỉ là tôi thấy hơi ngạc nhiên. Thôi, tôi về phòng đây.

– Cô chủ…

– Sao?

– Tôi có thể nói chuyện riêng với cô chủ một chút được không? Hãy đến phòng tôi…

– Người tình của anh Khang? Đương nhiên tôi thấy cô ta… không bình thường lắm. Nhưng sao?

– Tôi đã từng sống với cô ta một thời gian nên tôi hiểu rõ… Cô ta là con hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ đàn ông rồi hãm hại họ.

– Được, cô ta có thể không như vẻ bề ngoài của mình. Nhưng sao?

– Cô chủ phải lo lắng chứ. Tôi có thể khẳng định, mục tiêu tiếp theo của cô ta… là cậu Hai!

Chi giật mình:

– Sao thế được? Anh Khang vẫn còn yêu chiều cô ta lắm…

– Cô chủ đừng ngây thơ thế. Sẽ có một ngày cậu Cả chán cô ta, đuổi cô ta đi. Nhưng chắc chắn cô ta sẽ không đợi đến lúc bị đuổi đi mà sẽ tấn công cậu Hai để được ở lại cho mà xem. Cô chủ xem, cậu Hai hấp dẫn đến mức nào chứ?

– Thì… thì đương nhiên là thế!

– Cô chủ không thấy ánh mắt cô ta nhìn cậu Hai hay sao???

– Cô ta… như vậy sao? Tôi…

– Sao cô chủ lại thật thà đến vậy. Cô ta đã từng ve vãn cậu Ba nhà này, khiến cậu ấy vì cô ta mà mất mạng…

– Là… do cô ta? Ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã biết cô ta không đơn giản… nhưng, cuối cùng thì, cô muốn gì ở tôi?

– Phải trừ khử con hồ ly đó trước khi nó tiếp cận cậu Hai!

– Cô… rất hận cô ta thì phải? Không phải cô đang muốn mượn tay tôi để xử lí cô ta đấy chứ?

– Cô chủ… tôi…

– Cô không thấy anh Khang xử lí kẻ đụng vào cô ta thế nào sao?

– Trừ khử cô ta, đương nhiên không thể để cậu Cả biết được.

– Tôi không làm! Tôi mới vào khu biệt thự này, làm sao có thể chỉ vì mấy lời của cô mà ra tay với người khác? Hơn nữa, anh Phong không thể nào bị ve vãn. Anh ấy là người vô tình và không quan tâm kẻ khác nhất mà tôi từng biết. Và cuối cùng, tôi không tin… tôi không giữ được chồng mình!

– Nhưng cô ta…

– Đừng nói nữa. Tôi sẽ xem như nãy giờ chưa nghe thấy gì. Mấy việc hại người này, nếu muốn, cô tự làm đi, đừng đến tìm tôi.

Chi quay người, mở cửa, bước khỏi phòng quản gia, để lại đằng sau một Thụy An tức giận đến không nói nên lời.

Vị bác sĩ đóng hộp đồ nghề, quay sang nói với Chấn Khang

– Chỉ là vết bỏng nhẹ, cậu có thể yên tâm!

– Vậy… có để lại sẹo không?

– Chỉ cần bôi thuốc tôi kê, sau một tháng chắc chắn sẽ khỏi hoàn toàn.

– Tốt. Bà ra ngoài đi, quản lý của tôi sẽ thanh toán tiền và đưa bà về.

– Tôi biết rồi, cám ơn cậu chủ.

Bác sĩ đi rồi, Khang bước vào phòng ngủ.

– Giờ là lúc em nằm nghỉ ngơi chứ không phải là ngồi mà chơi mấy cái mảnh ấy – Băng đang ngồi dưới sàn chơi xếp hình, một bên cánh tay được băng kín mít.

– Còn rát không?

– Vốn có rát đâu! – Băng lơ đễnh, cô còn đang bận chơi xếp hình.

– Lại nữa. Rốt cuộc em là kiểu người gì vậy hả?

Quản lý của Khang bước vào phòng, nhìn Băng.

– Cậu chủ, cô ấy thế nào rồi?

– Đấy, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Sheeply cũng thấy Băng không bình thường giống Yến Chi và quản lý của Phong. Một người bị bỏng sao có thể thản nhiên đến vậy?

– Cậu chủ, vụ Davinci xong rồi.

– Ta biết, nếu cha không có tên trong danh sách gặp mặt, ông ấy lại chả làm ầm lên rồi.

– Cô chủ mới… chắc chắn sẽ nghi ngờ và tìm hiểu được về hệ thống an ninh nhanh thôi.

– Đó là việc của thằng Hai. Dù sao cũng tiếc thật… chưa thử qua đã để cô ta thành em dâu… thằng Hai đúng là đồ có phúc không biết hưởng.

– Cậu chủ!

– Biết rồi… nhiều lời!

– Chấn Khang! – Khang giật mình vì nghe giọng nói êm ru quen thuộc gọi tên mình.

– Chấn Khang! – Băng gọi lại lần nữa. Cô đang lúi húi nhìn xuống gầm giường.

– Cô không được gọi tên cậu chủ thế đâu! – Tay quản lý nhắc nhở.

– Không sao! Ta đố ngươi làm cô ấy gọi ta một tiếng “anh” đấy.

Khang đứng dậy, tiến lại chỗ Băng.

– Sao vậy, người đẹp?

Băng chỉ tay xuống gầm giường… Khang cúi xuống nhìn vào: một mảnh ghép nằm im lìm như trêu ngươi người khác.

– Thiếu một mảnh có chết ai?

Băng lắc đầu.

– Được rồi… Ta sẽ mua cho em bộ mới!

Lại lắc đầu.

– Thế thì… ta gọi giúp việc đến khều nó ra. Được chưa?

Lắc đầu tiếp. Khang nhăn nhó.

– Được được… ta lấy… ta sẽ chui vào lấy nó.

Băng gật gật như một cái máy. Khang khổ sở… thò đầu vào… Tay quản lý suýt phì cười khi nhìn thấy cảnh ấy, vội rảo bước ra ngoài.

– Thề với em là ta cố hết sức rồi! – Khang chui đầu ra – Không với tới được. Để ta mua bộ khác cho.

Băng nhìn Khang… như nhìn sinh vật lạ.

– Em sao thế? Sao đơ rồi?

Băng giơ tay… gỡ vài tơ mạng nhện trên đầu Khang xuống.

– Ôi… mẹ ơi! – Khang há hốc miệng, phi vội vào buồng tắm, dùng hai tay phủi phủi đầu lia lịa.

Yến Chi gặp quản lý của Phong trên