
thơ! Dù con nhỏ kia không quyến rũ cậu Hai thật thì cô cũng sẽ không bao giờ có được tình cảm của cậu ấy đâu. Cô tưởng không có sự giúp sức của cô, tôi sẽ không thực hiện được kế hoạch của mình chắc?
An quay vài vòng trên giường.
– Phải! Cách trả thù tốt nhất… đương nhiên không thể do tự tay mình làm. Chị Như, đừng trách em, có trách hãy trách đầu óc chị quá bình thường… chị chống mắt lên mà xem em xử lí con ranh đó thế nào…
11 giờ đêm.
Phong bước vào phòng ngủ, cậu vừa từ phòng thí nghiệm về. Yến Chi – sau một hồi chờ đợi đầy mỏi mệt – đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Phong dừng chân… nhìn Chi. Cô đang ngồi dựa thành giường, hai tay ôm gối, đầu ngả vào nệm ngủ ngon lành dù tư thế không thoải mái cho lắm. Từ khi Yến Chi về sống cùng, ngủ trên chiếc giường này, Phong chưa một lần leo lên giường để ngủ. Phong quay người định ra ngoài phòng khách, dù sao – đối với cậu – ngủ dưới bệ cửa sổ, trong màn đêm vẫn dễ chịu hơn… Nhưng Phong dừng chân, quay lại nhìn Chi lần nữa. Cậu không ngờ một cô gái bên ngoài năng động, hoạt bát như Chi lại chất chứa trong lòng nhiều tâm sự đến vậy. Ít ra, cậu cũng tìm thấy ở cô một sự đồng cảm hạn hữu.
Phong bước lại, lấy áo khoác đắp cho Chi. Có vẻ cậu đã bắt đầu học được cách quan tâm đến người khác.
6 giờ sáng.
Yến Chi tỉnh giấc, cảm thấy cổ hơi đau vì cả đêm nằm ngủ trong tư thế không thoải mái. “Lại ngủ quên nữa… có ai mới lấy chồng mà như mình không cơ chứ… ơ…” – Cô ngạc nhiên khi nhận ra… mình đang choàng áo khoác… của Phong!!! Chi tỉnh hẳn, lôi chiếc áo lên nhìn ngang nhìn dọc. Đúng là áo của Phong rồi! Cô nuốt khan. Chỉ có một lý do duy nhất để áo của Phong nằm trên người Chi: Phong đã tự mình đắp cho cô. Chi bật cười, trông thật ngốc!
-Em thích khẩu súng đó sao?
Chấn Khang vùi điếu thuốc sắp cháy hết vào gạt tàn, quay ra nhìn Băng. Cô đang đứng yên, nghiêng đầu nhìn khẩu K300 đặt trên cái giá bằng thạch anh trên bàn.
– Thứ đó nguy hiểm lắm, không phải đồ chơi đâu.
Chỉ vài giây, Khang đã tiến đến chỗ Băng, một bàn tay đưa lên nhẹ nhàng mơn trên đường eo mềm mại trên vải lụa, đầu cúi xuống và môi áp sát vào những lọn tóc mềm. Khang rất rõ mùi hương trên tóc và trên cơ thể Băng quyến rũ cậu tới mức nào.
– Em không tự biết lo lắng cho bản thân sao? Vào phòng ta bôi thuốc cho nào, ta không chấp nhận cơ thể em có khiếm khuyết nào đâu.
Giờ, những ngón tay Khang lại xoa nhè nhẹ lên xung quanh vùng cánh tay bị bỏng, nó đang dần hồi phục.
Chợt, Băng thấy đầu óc chóng vánh, trước mắt cô mọi thứ đang quay vòng. Cô nhắm mắt, mở ra vẫn thấy choáng. Khẽ lắc đầu.
– Em sao thế? – Khang kéo Băng quay lại nhìn mình.
– Em thấy khó chịu chỗ nào à?
Băng vẫn lắc đầu, mắt nhắm nghiền. Cô không biết tại sao lại có cảm giác này. Băng bất giác chúi đầu về phía trước, dựa vào ngực trái của Khang, giờ có lẽ đỡ hơn.
– Em ổn chứ? Sao em không nói gì đi? – Khang thấy lo lắng, nhưng cậu muốn cứ để Băng dựa vào người mình thế này.
– Không sao. – Băng cất lời khi đã thấy cơ thể trở về trạng thái bình thường.
– Này, em nghe thấy nhịp tim ta không? Nó đập nhanh hơn bình thường kìa. Dù chuyện gì xảy ra, hãy cứ dựa vào ta thế này, chỉ ta thôi…
Băng bắt đầu cảm thấy cơ thể mình bất thường, có phải từ lần uống nhiều Zkilico một lúc ở dưới căn hầm đó không?
Khang đã không nhận ra những thay đổi của chính mình. Rõ ràng cậu ở bên người con gái ấy đã khá lâu mà mỗi lần nhìn, mỗi lần ôm, mỗi lần chạm vào làn môi mềm, cậu vẫn có cảm giác bị lôi cuốn lạ lùng. Khang đã hàng chục lần ngủ cùng Băng, nhưng chưa một lần nào thực sự làm gì, không hẳn vì ham muốn đã giảm, mà có lẽ vì cậu không muốn nhìn thấy ánh mắt vô cảm ấy lần nữa khi cậu chiếm đoạt. Cậu đang chờ đến khi Băng chấp nhận. Đôi khi dục vọng và tình yêu chỉ là khoảng cách của một đường biên mong manh, ta bước qua lúc nào không hay nữa.
Khang ra khỏi phòng, trên hành lang chạm mặt cô quản gia, cuộc chạm mặt có sắp đặt.
– Người con gái của cậu chủ, vết thương thế nào rồi?
– Ta không biết cô thích quan tâm cô ấy từ lúc nào đấy?
– Hình như cậu chủ hiểu nhầm rồi, chị Như với đám giúp việc không ưa Băng, còn em với Băng lại rất thân ạ.
– Oh, ra vậy.
– Đương nhiên em cũng biết từ khi cô ấy về đây đã có nhiều thay đổi thế nào, như cậu Chấn Nam và giờ là cả cậu nữa!
– Ý cô là gì? – Khang đang chờ xem, chỉ cần một từ Thụy An động chạm tới Băng thôi, cậu sẽ cho đi đời luôn cô quản gia thứ hai. Nhưng An thì không có ý định vạch mặt “cô bạn thân” trước mặt Khang.
– Ưm… lâu rồi cậu chủ không đưa gái về nhà, trước đây, chuyện đó hẳn như cơm bữa.
– Nếu cô chưa chán một con búp bê xinh xắn, cô sẽ không nghĩ tới chuyện mua một con khác đâu.
– Nhưng hình như con búp bê xinh đẹp ấy không hề coi cậu là chủ!
– Cô nói gì?
– Chẳng phải cậu chủ là người rõ nhất sao? Cô ấy chưa từng phục tùng cậu chủ dù chỉ một giây. Cậu Cả Lâm Chấn Khang mà em biết, dù làm việc gì, dù ở cạnh ai, vẫn là kẻ cầm quyền buộc tất cả phải cúi đầu!
Khang hơi chau mày, phải, đó là con người cậu.
– Vậy mà giờ, trước một người con gái đẹp, cậu… không thể chiếm đoạt, không t