XtGem Forum catalog
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329052

Bình chọn: 10.00/10/905 lượt.

hong dừng lại…

– Đây… là lí do! – Giọng Phong hơn run run. Máu từ vết rạch vẫn tuôn ra thành dòng.

Phong đang mất thêm nhiều máu…

Băng rướn người, nhìn vào chỗ bị thương mà Phong bảo đó là lí do. Khi Băng vừa đến gần, mũi dao trên tay Phong lập tức… kéo to vết rạch ra… như muốn cho Băng nhìn rõ bên trong.

Đôi mắt Băng bỗng mở to khi cô thấy… sâu phía trong vết rạch ngập máu… ánh đèn led màu đỏ… nhấp nháy…. nhấp nháy…

Giọng cô nhẹ bẫng:

– Con chíp! Tần số sóng điện từ được điều chỉnh trùng với tần số của não, sẽ bắt được tín hiệu do não phát ra… để điều khiển hệ thống an ninh!

Phong ngã gục xuống… trước Băng, vết thương sâu và mất quá nhiều máu… Nhưng trong đầu Băng đang có rất nhiều thông tin cần phân tích. Mắt cô nhìn đi đâu đó… chẳng hề quan tâm Phong vừa ngất đi với vết thương quá nặng. Giọng cô lạnh tanh:

– Lâm – Chấn – Phong! Một – bộ – óc – thiên – tài!!!

CHAP 37

[37'>

CHƯƠNG IV: HÉ LỘ

Phong tỉnh giấc, nhận ra mình đang nằm trên giường, có lẽ vết thương đã được xử lí cẩn thận. Cậu chống tay ngồi dậy, thấy đầu hơi choáng. Cậu đang được truyền máu, túi máu đã cạn một nửa.

– Cậu chủ nên nằm nghỉ ngơi tiếp! – Tay quản lý bước vào – Em đang liên lạc với các bệnh viện lớn để mua máu, máu AB bây giờ thực sự rất khan hiếm

Wind đã đứng ngay cuối giường, nhìn cậu chủ bằng vẻ mặt lo lắng.

– Sao cậu chủ không biết lo cho bản thân vậy? Còn cô ta nữa! – Giọng quản lý bỗng gắt lên – Cô ta là loại gì vậy? Cậu chủ làm mọi cách để cô ta được sống, còn cô ta giương mắt ra nhìn cậu chủ sắp chết đến nơi!

– Chưa chết – Một giọng nói nhẹ và cao vút phát ra nơi cửa phòng, Băng đang bước vào.

– Cô đã đi đâu vậy? Tôi bảo cô ở yên đây trông cậu chủ…

– Thôi đi! – Giọng Phong hơi dằn xuống. Băng đã tới cạnh giường, nhìn Phong:

– Chưa chết, phải không?

– Ừ, chưa – Tay Phong đưa lên túm lấy bàn tay Băng, kéo cô ngồi xuống.

– Em đã đi đâu vậy?

– Hết rồi! – Mặt Băng hơi xịu xuống.

– Cái gì hết?

– Sandwich, phòng ăn ấy! – Có vẻ như Băng đang tiếc về chuyện mình cất công sang khu A và chẳng tìm thấy đồ ăn nhẹ.

Tay Phong đưa lên vuốt nhẹ lọn tóc dài.

– Em đói sao? – Cậu liếc mắt nhìn tay quản lý, hắn đang nhìn Băng bằng ánh nhìn khó chịu.

– Mang đồ ăn tới cho cô ấy! – Một mệnh lệnh nhẹ nhàng. Wind đương nhiên chẳng mấy vui vẻ nhưng vẫn buộc phải làm. Hắn liếc Băng một cái đầy ác cảm rồi quay người, bước ra cửa.

– Em không cần đi đâu! – Phong lại chú mục vào Băng, những ngón tay vẫn mân mê ngọn tóc dài. Băng lơ đễnh đưa ánh mắt qua chỗ khác.

– Không mệt lắm!

Tay Phong lần lên, đẩy nhẹ cằm cô quay lại, như muốn ánh nhìn của cô hướng vào mình

– Nhưng tôi không muốn… em rời xa tôi… mãi mãi không …

Wind sải chân bước ngoài hành lang, trong lòng còn chút bực bội. Thường thì người ta dễ rung động và có thiện cảm với cái đẹp. Trước Băng, không phải Wind không có cảm giác ấy, nhưng mối lo lắng cho cậu chủ làm hắn kiềm chế được con tim.

– Trông quản lý có vẻ không được vui? – Cô quản gia đang bước tới từ hướng ngược lại

– Cô bớt quan tâm chuyện người khác sẽ đỡ rắc rối hơn đấy!

– Sao phải nóng tính thế? Có lẽ quản lý cùng suy nghĩ với tôi: Cô ta sắp đạt được mục đích rồi! Làm cậu Ba mất mạng, khiến cậu Cả mâu thuẫn với ông chủ, còn giờ đến cậu Hai…

– Tôi nghĩ cô không nên xen vào chuyện này nữa! Nếu cô vẫn muốn hại cô ta, tôi cam đoan người mất mạng là cô đấy! Vì cậu Hai…

– Vì cậu Hai yêu cô ta thật lòng rồi?

– Không! – Tay quản lý giật giọng, vì những gì Thụy An đã khẳng định cũng tức là sự thực Lâm Chấn Đông sẽ biết – Chỉ vì cậu Chấn Nam muốn bảo vệ cô ta thôi. Tôi nhắc lại lần nữa, cô đừng làm trò gì điên rồ!

Tay quản lý bước tiếp. An nhìn theo, khuôn mặt đầy toan tính… “Vậy là vì cậu Ba? Thực ra chuyện cậu Hai yêu con nhỏ đó mình cũng thấy khó tin. Được rồi, hắn không giúp không có nghĩa mình không tự làm được. Sau khi giúp ông chủ lo xong vụ ACLC12, mình sẽ dắt tay cô ta cùng đi gặp Tử Thần!”

10 giờ đêm.

Phong cầm cốc sữa đầy lên, uống liền một hơi cho hết rồi đặt xuống. Vài ngày trở lại đây cậu thấy cơ thể mệt mỏi và thiếu máu. Phong bước ra ngoài…

Băng đang đứng trên khung cửa sổ sắt lớn, nơi Phong đã ngồi đó gần như suốt 10 năm trời. Giữa không gian tĩnh lặng. Giữa bóng tối cô độc. Và Phong không biết từ lúc nào đã biến mình thành pho tượng không trái tim trong bức tranh sơn dầu rờn rợn và u tối nhưng đẹp đến mê hồn.

Tay Băng lần trên khung sắt, dường như cô muốn một lần thử cảm giác ấy, cảm giác Phong đã trải qua suốt 10 năm (nhưng cô chưa biết sao để trèo lên khung cửa to thế này). Bỗng…

Băng hít thật sâu để cảm nhận rõ thứ mùi ấy, thứ mùi là lạ phảng phất từ áo sơ mi, không quay lại nhưng cô biết ai đang đứng rất gần, ngay đằng sau. Tay Phong vòng qua ôm lấy eo Băng, kéo người cô quay lại…

– Em chưa đói?

Băng ngước lên, đứng càng gần thì muốn nhìn Phong lại càng khó khăn. Cô đáp:

– Sắp!- Không phải cái lắc đầu như Phong dự đoán, nhưng cũng ngang bướng gần như vậy.

Tay Phong vẫn ôm qua eo Băng, chợt siết chặt lại và cậu nhấc cô lên, cho cô ngồi lên trên khung cửa sổ. Thế này thì cao nga