Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329192

Bình chọn: 9.00/10/919 lượt.

ôm chầm lấy cậu!!! Bàn tay yếu đuối víu chặt áo Phong và mặt Băng nép sát vào ngực cậu.

– Đừng… đừng rời xa em. Chấn Nam!

– Tôi không rời xa em được, tôi là một kẻ ích kỉ! Nhưng tôi đã dặn lòng… sẽ không làm tổn thương em một lần nữa… Em… sợ tôi không?

Băng lắc đầu quầy quậy.

– Em sợ… sợ Chấn Nam biến mất kia.

– Em nói gì vậy?

Băng hơi xê người ra, ngước nhìn Phong nhưng tay thì vẫn giữ lấy cậu.

– Tỉnh dậy… không thấy Chấn Nam… em… sợ…- Băng cúi mặt xuống. – sợ Chấn Nam rời ra em lần nữa.

– Làm sao… tôi rời xa em được? – Bàn tay Phong đặt nhẹ lên má Băng, đẩy mặt cô lên, hướng vào ánh nhìn của cậu. – Nhìn tôi này… để em biết, trong kẻ tồi tệ này… con thú thèm khát có được em, lớn đến thế nào…

– Không… rời xa em, không bao giờ? – Băng nhìn Phong bằng ánh mắt chờ đợi.

– Cho tới khi…. em không còn muốn tôi ở bên.

– Mãi mãi, được không?

– Ừ… mãi mãi. – Phong thấy tim mình xao động khi nói ra hai tiếng ấy… “mãi mãi”. Cậu muốn vậy, nhưng cậu sợ có một ngày, Băng nhận ra, cậu không phải Chấn Nam… cô sẽ rời khỏi cậu.

– Đứng dậy vào phòng, được chứ? – Ngón tay Phong luồn vào những lọn tóc mềm, vuốt thật nhẹ.

Băng cúi xuống lắc đầu… Phong hơi nhíu mày, rồi cũng bắt đầu học cách… chiều con gái. Cậu bế Băng lên, đưa cô vào phòng ngủ.

Băng không biết từ khi nào nhưng cô đã nhận ra mình rất thích cảm giác này, đôi chân Phong đưa cô đi, hay cánh tay rắn chắc ấy ôm trọn thân hình nhỏ bé của cô… còn cô úp mặt vào người cậu, cảm nhận thứ mùi rờn rợn của bóng tối phảng phất trên áo Phong, thật lạ nhưng cũng thật… quyến rũ!

Phong đặt Băng xuống giường.

– Chờ tôi một chút, được không?

Bất giác, Băng nắm lấy tay Phong, nhìn cậu với ánh mắt lo lắng, lắc đầu. Cô sợ cảm giác một mình, cảm giác không có Chấn Nam ở bên.

– Tôi sẽ trở lại ngay! Em… không tin tôi?

Rốt cuộc Băng cũng chịu bỏ Phong ra… Phong cúi xuống, hôn nhẹ lên tóc cô.

– Một lát thôi… – Rồi cậu quay người đi.

… Phong đặt một hộp đồ lên bàn gỗ cao, mở nắp ra và lấy từ đó ra một hộp khác nhỏ hơn. Cậu cầm nó đi vào phòng tắm… Phong mở hộp, kiểm tra lại, trong hộp vẫn còn 99 lọ đựng 99cc nọc độc, thứ này không thể để Băng nhìn thấy hay sờ vào được. Cậu cất nó lên một thành đá cao.

Bỗng… tim Phong nhói lên! Một tay cậu giữ chặt bên ngực trái, một tay dựa vào thành bồn rửa, Phong nhắm mắt chờ cơn đau qua… Cậu nhanh chóng mở chiếc tủ treo phía trên đầu, lấy xuống cả tá vỉ thuốc. Chiếc kệ này ngày trước đựng những hộp Zkilico, giờ chuyển thành thuốc giảm đau liều cao và thuốc trợ tim.

Phong cho cả nắm thuốc trong tay vào miệng, mở vòi nước, cúi xuống uống trôi hết xuống họng. Nếu muốn còn sống để cứu được Băng, ngày nào Phong cũng sẽ phải mang từng ấy thuốc vào người.

Phong mở cửa, bước ra nhanh vì sợ người con gái ấy lại nghĩ “Chấn Nam mất tích”.

Băng đang đứng trước chiếc bàn gỗ. Trên bàn, hộp đồ đã bị mở ra, Băng chăm chú nhìn những chiếc lọ đựng thứ dung dịch sánh và trong suốt, bên cạnh một mớ xilanh mới, loại khá lớn. Phong tiến lại, đứng sát cô.

– Tôi biết, em sẽ chẳng để thứ gì yên mà.

– Gì vậy? – Băng hơi quay đầu, ngước nhìn Phong.

– Thuốc kháng Smith-agen, tôi tiêm cho em một lần rồi.

Băng quay hẳn lại, vẫn nhìn Phong, hình như hơi mỏi cổ mỗi lần nhìn Phong khi đứng gần thế này.

– Chỉ mỗi vậy thôi? – Cô khá nghi ngờ vì trong mỗi lọ chỉ có chút xíu dung dịch.

Cánh tay Phong luồn qua eo cô, nhấc cô dậy ngồi lên bàn gỗ. Thế này thì sắp cao bằng Phong rồi, Băng sẽ dễ chịu khi nói chuyện.

– Phải, chỉ vậy thôi!

Băng vẫn mặc độc một chiếc sơ mi của Phong, rộng thùng thình nhưng hai chân thì để trần, giờ đang hơi đung đưa. Phong đang cố tập cách kiềm chế ham muốn, bằng một cách đơn giản là mỗi lần nhìn Băng, Phong đều tự nhắc bản thân, cậu cần cô, cần-không-phải-muốn-có. Phong hiểu cảm giác tự dằn vặt khi làm tổn thương người con gái ấy tệ đến thế nào.

– Lâu không? – giọng Băng lơ đễnh, những ngón tay cô lần theo những chiếc khuy áo sơ mi của Phong.

– Tôi không chắc… nhưng tôi nghĩ sức khỏe của em lúc này chỉ tạm thời. Em sẽ cần thuốc trong không lâu nữa. – Tay Phong đưa lên siết lấy bàn tay Băng đang đặt trên cúc áo cậu. – Có một điều tôi chắc…. em sẽ khỏi bệnh! – Một bàn tay Phong vuốt nhẹ tóc Băng.

– Em đói chưa?

Bất giác một bàn tay Băng lại ôm lấy Phong víu chặt áo cậu.

– Chưa! Chưa! Đừng đi…

Phong hơi mỉm cười:

– Ngốc ạ. Giúp việc sẽ đem đến ngay thôi.

… Băng vẫn không thay đổi, cứ vào bữa là ăn chậm rãi và ngon lành, như thể thời gian cũng ngừng trôi theo cô vậy. Chốc chốc bưng sữa uống và liếc nhìn người con trai ấy. Phong thì ăn cho có lệ, tập trung hơn vào màn hình laptop. Đêm qua khi Băng ngủ cậu đã thức để giải quyết gần hết công việc rồi.

Trước đây, một ngày của Phong trôi qua không xác định, phân nửa ngồi trước laptop, phân nửa là trên khung cửa sổ, nghe mp3 và mặc thời gian trôi đi. Bây giờ thì làm gì, nhìn sang bên cũng thấy có thêm Băng.

Phong lướt bàn phím, mắt chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình. Băng ngồi cạnh, cũng dựa vào tường và dựa vào cả Phong, cô lơ đễnh giở giở lật lật những trang sách, quyển sách y học dày


XtGem Forum catalog