Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329261

Bình chọn: 7.00/10/926 lượt.

ngăn điều ấy lại. Còn bây giờ, điều ông thấy lo lắng và có phần không an tâm là… Phong (bằng cách nào đó hoặc…. là một phép thuật??) có khả năng đặc biệt! Chỉ cần một lời nói của Lâm Chấn Đông, con trai ông sẽ dễ dàng trắng tay, không tiền, không người bảo vệ. Nhưng với lời đe dọa vô cùng nguy hiểm ấy…” Khu biệt thự và ông… sẽ trở thành tro bụi!” thì Lâm Chấn Đông không sao yên lặng được. Rõ ràng Phong có khả năng làm được điều cậu nói, mà Lâm Chấn Đông thừa hiểu, nếu mất Phong hoặc cậu chống lại ông, ông sẽ chẳng bao giờ thực hiện được mục tiêu vĩ đại trong sự nghiệp của mình…. Ông đang nghĩ đến một hướng giải pháp êm đẹp hơn, nhưng ông cần nhường một bước.

– Ông chủ! Theo em điều tra thì cô ta mắc một căn bệnh nan y, sẽ chết trong không lâu nữa!

– Sẽ chết sao? – Lâm Chấn Đông chợt cười. – Vậy mà mình đã lo lắng không yên. Thực chất con bé cũng chẳng phải mối nguy hiểm gì.

– Em nghĩ cậu chủ vẫn sẽ phục tùng ông thôi, dù sao cô gái kia cũng không sống được bao lâu nữa…

Chấn Phong đang bước vào, tên cận vệ cúi đầu rồi bước ra ngoài luôn. Vẫn vậy, Phong nhìn cha bằng ánh mắt vô cảm.

– Con bé… thế nào rồi?

– Muốn gì nữa… thì nói đi!

– Con đừng hằn học vậy! Ta không biết con bé bị bệnh. Ta làm vậy bởi vì không muốn con chống đối ta thôi! Con sẽ không chống đối ta nữa phải không, con quên giao kèo của chúng ta rồi?

– Chỉ cần…. Không đụng tới người con gái ấy!

– Được, được! Ta sẽ để con bé yên! Nhưng hai tháng cuối năm này, ta rất bận, con sẽ giúp ta làm việc chứ?

Phong quay người bước về phía cửa. Im lặng nghĩa là đồng ý. Lâm Chấn Đông nhìn theo, cảm thấy yên tâm phần nào.

Ta từng nghĩ sẽ không bao giờ phải lo về thằng con thứ hai kia đấy. Khi nó sinh ra, một vị tiên tri đã phán rằng nó mang một bộ óc thiên tài, nhưng là kẻ không ham muốn gì quyền lực và tiền bạc. Nếu không, ta đã không buộc mẹ nó phải ruồng rẫy nó… nếu còn muốn, hai đứa con yêu quý… được sống!

Phong về phòng, thật không muốn một phút nào phải xa người con gái ấy.

– Cậu chủ! Cô ta tỉnh rồi!

Phong định lao vào phòng trong, nhưng chợt sững lại… tim cậu nhói lên, vài nhịp tim ngừng, Phong thấy khó thở.

– Cậu chủ không sao chứ?

Cơn đau qua nhanh, Phong lại lao vào trong…

Cậu không diễn tả nỗi cảm xúc của mình khi thấy Băng ngồi trên giường, tay đang dụi mắt.

– Em thấy thế nào rồi? – Cậu nói bằng giọng nhẹ nhàng.

Băng ngước lên nhìn Phong bằng đôi mắt ngơ ngác.

– Thiên Đường… cũng có Chấn Nam??

Phong suýt bật cười, cậu ngồi xuống, những ngón tay vuốt nhẹ tóc Băng.

– Không phải Thiên Đường! Em còn sống…

Vài giây định thần, Băng nhận ra mình đang ở thế giới thực.

– Em… thấy đỡ hơn không?

Băng khẽ gật.

– Thật tốt! Tôi đã sợ… em sẽ không bao giờ tỉnh lại…

Băng chợt hơi nhíu mày, cô thấy gì đó nhoi nhói ở cánh tay. Cô đưa tay lên, nhìn xuống… Vết tiêm hơi sưng lên. Với người bình thường, những vết đau nhẹ trên người thường là vấn đề đơn giản, một số thì mặc kệ, một số khó chịu, nhưng với những người mới hiểu cảm giác “đau” là gì như Băng, thì một vết thương nhỏ xíu trên người cũng làm cô thấy… lạ lắm

Phong nâng nhẹ cánh tay Băng lên.

– Tôi… làm em đau?

Mặt Băng hơi xịu xuống, cô không phải người thích nói câu “không sao đâu” hay “ổn rồi” cho người khác yên tâm, tuyệt đối không phải!

– Xin lỗi! – Phong cúi xuống… từ từ… đặt môi lên chỗ sưng ấy, thật nhẹ. Hơi thở của cậu làm vết đau dịu đi…

– Đừng tha thứ… khi tôi… làm tổn thương em.

Hai ánh mắt giao nhau, trong giây lát, có thật nhiều cảm xúc.

– Làm thế… sẽ đỡ đau? – Băng hơi nghiêng đầu, nhìn vết thương do kim tiêm.

– Tôi chẳng hiểu gì… – Phong cũng phải công nhận, Băng thích hỏi những câu… không đỡ được, chính cô cũng là một điều khó hiểu lớn rồi.

Băng ngước lên nhìn Phong rồi từ từ đưa tay lên… từ từ… chạm vào cổ áo cậu… từ từ… cởi từng chiếc khuy trên áo sơ mi…

Phong im lặng, chỉ chú mục vào người con gái ấy, vẫn khó hiểu và khó nắm bắt vậy, nhưng mỗi lần khoảng cách quá gần, đều làm Phong có những cảm xúc khó nói thành lời.

Chiếc sơ mi bị mở tung ra… lộ bộ ngực rộng và vạm vỡ. Bàn tay Băng đưa lên chạm nhẹ vào vết thương đã băng lại cẩn thận trên vai phải của Phong, vết thương khó khăn lắm mới ngậm miệng lại được. Ngón tay Băng chậm rãi bóc lớp bông băng ra… thật nhẹ. Vết thương khá lớn và sắp liền, nhưng rõ ràng vẫn làm Phong đau đớn trong từng cử động. Với người thường, sẽ phải dùng kháng sinh và giảm đau trong nửa tháng mới có thể liền lại vết thương và cắt chỉ nhưng với loại thuốc tăng quá trình sinh trưởng và phát triển của tế bào Phong đã tiêm vào người, thì chỉ sau 24 giờ, vết thương sẽ liền hẳn.

Cánh tay Băng vòng lên ôm lấy cổ Phong – cô rướn người và…

Tim Phong sững lại, cơ thể bất động hoàn toàn trong vài giây… Cậu cảm thấy như một làn nước trong và mát lan tỏa từ vết thương… thật dịu dàng và cũng thật dễ chịu,… khi… môi Băng chạm thật nhẹ lên vết thương chưa lành!!

Một cánh tay Băng vẫn ôm vòng lấy cổ Phong, cô lại ngẩng lên nhìn cậu, lần này thì khoảng cách là… vài centimet, thảng hoặc, vài tờ giấy mỏng manh thôi…

Hai đôi mắt nhìn sâu vào nhau, ha


XtGem Forum catalog