XtGem Forum catalog
Bồ câu không đưa thư – Nguyễn Nhật Ánh

Bồ câu không đưa thư – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322640

Bình chọn: 9.00/10/264 lượt.

ến. Ba cô gái lập tức quay đầu nhìn về phía cổng trường.

Trong thoáng mắt, từng đám học trò lũ lượt nối nhau tuôn ra cổng. Xuyến dán mắt vào từng chiếc áo dài trắng, hồi hộp hỏi Cúc Hương:

– Tụi nó ra chưa?

– Chưa. Chờ một chút.

Đang nói, Cúc Hương bỗng reo lên:

– Kìa. Tụi nó kìa!

– Đâu? – Xuyến và Thục cùng hỏi giật.

– Đó! Ba con nhỏ đang quẹo trái đó! Hoa là con nhỏ tóc tém. Nhỏ Trang tóc dài. Còn đứa mang kiếng cận là nhỏ Thảo.Xuyến tròn mắt nhìn theo tay chỉ của Cúc Hương. Ba con nhỏ vừa đi vừa trò chuyện, thỉnh thoảng lại cười lên rúc rích, không hay đang lọt vào tầm mai phục của bọn Xuyến. Đang nhìn, Xuyến bỗng chớp chớp mắt. Tự nhiên nó cảm thấy nét mặt của nhỏ Hoa trông quen quen. Nhưng dù moi óc, Xuyến vẫn không nhớ mình đã gặp con nhỏ này trong trường hợp nào. Nó quay sang Thục và Cúc Hương, giục:

– Bám theo đi!

Ba cô gái nhanh nhẹn rời khỏi chỗ nấp, lẫn vào đám học trò lố nhố trên lề đường, đuổi theo ba “con mồi”.

Thục thận trọng len lỏi giữa đám đông. Nó đi sau Xuyến và Cúc Hương nhưng vẫn trông rõ mồn một ba cô gái đang đi tà tà phía trước. Càng quan sát “đối thủ”, Thục càng không thể tin “anh chàng” Phong Khê tinh quái kia lại là một trong ba cô gái hồn nhiên đang dung dăng dung dẻ trước mặt mình.

Tiếng Xuyến thình lình vang lên cắt ngang những nghĩ ngợi vẩn vơ trong đầu Thục:

– Tụi nó rẽ rồi, bọn mình tách ra đi! – Rồi không đợi Cúc Hương và Thục có ý kiến, Xuyến phân công luôn – Con Cúc Hương bám theo nhỏ Trang, con Thục theo nhỏ Thảo. Còn nhỏ Hoa để tao “phụ trách”.

Vừa dứt câu, Xuyến óng nảy vọt người đi ngay. Gương mặt “trông quen quen” của nhỏ Hoa ám ảnh Xuyến nãy giờ khiến Xuyến sốt ruột muốn làm cho ra lẽ.

Phong Khê chắc hẳn là con nhãi này, Xuyến thấp thỏm nhủ bụng và mặc dù nôn nóng, nó vẫn đủ tỉnh táo luồn lách giữa các thùng thuốc lá, các xe nước mía và vô số những vật chắn dọc đường.

Đến khi nhỏ Hoa ôm cặp chui tọt vào căn nhà có cánh cổng màu xanh thì Xuyến chợt đâm ra lúng túng. Quanh chỗ Xuyến đứng, không có một vị trí nào có thể ẩn nấp được. Gần đó có một quán cà phê, nhưng chẳng lẽ Xuyến lại một mình vô đó ngồi.

Đang lớ ngớ dòm quanh quất, Xuyến bỗng giật nảy mình và vội vã bước lùi vào phía sau cột điện. Từ trong nhà nhỏ Hoa, một bóng người Xuyến không thể nào ngờ tới đang thong thả dắt xe ra…

Chương 10

Chương 10

Sự gặp gỡ bất ngờ đó nhanh chóng xóa tan những thắc mắc trong đầu Xuyến và mọi bí ẩn trước nay bỗng chốc trở nên sáng sủa như được phơi ra dưới ánh mắt trời. Bây giờ Xuyến mới vỡ lẽ mình chưa gặp qua nhỏ Hoa lần nào.

Sở dĩ nhỏ trông quen quen bởi vì khuôn mặt của nhỏ Hoa rất giống khuôn mặt của hắn và nếu không bắt gặp hắn từ nhà nhỏ Hoa đi ra, Xuyến sẽ không tài nào lần ra được mối liên hệ bí mật này.

Nhưng bây giờ thì mọi bí mật đã tình cờ “bật mí”. Trong một thoáng, Xuyến đã hình dung ra mọi chuyện một cách rõ ràng. Không còn nghi ngờ gì nữa, nhỏ Hoa đích thị là em gái hắn. Và trong thời gian qua, chính nhỏ đã giúp hắn đặt những bức thư trong ngăn bàn để chơi trò ú tim với bọn Xuyến. Hừ, không ngờ Phong Khê lại là nhà ngươi! Xuyến lầm bầm một cách tức tối và suýt một chút nữa, nếu không kịp dằn lòng, Xuyến đã nhảy ra chận đầu xe hắn lại để hắn hoảng hốt chơi.

Trong một tích tắc, Xuyến trấn tĩnh lại được. Nó đứng chôn chân đằng sau cột điện, mím môi nhìn Phong Khê tót lên yên và rồ máy xe phóng đi.

Chỉ đến khi Phong Khê khuất dạng sau góc phố, Xuyến mới thở phào rời khỏi chỗ nấp và rảo vội về nhà.

Cúc Hương và Thục không hay biết Xuyến đã khám phá ra tông tích của Phong Khê nên chiều đó, khi Xuyến vừa bước chân vào lớp, Cúc Hương và Thục đã ủ rũ lên tiếng:- Chẳng thấy gì khả nghi hết, Xuyến ơi!

Cúc Hương còn nhăn nhó nói thêm:

– Nhà nhỏ Trang có con chó dữ thấy mồ! Tao nấp trước hàng rào nhà nó, suýt bị “cẩu xực” què giò!

– Thôi đừng có làm bộ rên rỉ nữa! – Xuyến cười tủm tỉm – Suýt bị chứ đâu đã bị mà mày nhăn nhó ghê thế!

Cúc Hương lườm Xuyến:

– Bữa nay thì “suýt” nhưng mai mốt “dọ thám” thêm vài lần nữa, chắc tao phải “khiêu vũ giữa bầy sói” quá! Đằng nào cũng không thoát, tao “trăn trối” trước là vừa!

Bộ tịch và lời lẽ thiểu não của Cúc Hương khiến Xuyến và Thục không nhịn được phải phì cười.

– Tao sắp chết mà tụi mày lại cười! – Cúc Hương buồn bã trách.

– Thôi, đừng diễn tuồng nữa! – Xuyến đập tay lên vai Cúc Hương – Tao sẽ không kêu mày theo dõi nhỏ Trang nữa đâu!

Nghe Xuyến nói vậy, Thục liền vọt miệng:

– Còn nhỏ Thảo thì sao? Tao có phải theo nó nữa không?

Xuyến nhún vai:

– Khỏi luôn!

Rồi Xuyến lên giọng, phán như một quan tòa:

– Kể từ giờ phút này, nhỏ Trang và nhỏ Thảo được tự do!

Lời tuyên bố của Xuyến khiến Thục tròn xoe mắt:

– Sao kỳ vậy?

Cúc Hương nhạy bén hơn Thục. Nó reo lên:

– Mày tìm ra Phong Khê rồi chứ gì?

– Ừ.

– Ai vậy? – Cúc Hương lẫn Thục vội chồm người tới trước, hấp tấp hỏi – Nhỏ Hoa phải không?

Xuyến mỉm cười, lắc đầu:

– Không phải.

– Vậy chứ ai? – Cúc Hương chưng hửng – Sáng nay mày chẳng bám theo nhỏ Hoa là gì?

– Thì tao bám theo nhỏ Hoa! – Xuyến ỡm ờ.

Kiểu ăn nói nhát gừng của Xuyến