
chúng tôi ăn cơm là tiền quỹ lớp, nhưng như vậy là moi tiền mồ hôi nước mắt của mọi người ư, vì chuyện này mà suýt chút nữa tan vỡ “con đường quan chức” của cô ấy. Sự việc này đã bị đối thủ cạnh tranh của cô ấy tố giác, La Nghệ Lâm rốt cuộc cũng có chút bản lĩnh, mọi chuyện lại ổn thoả, cô ấy tiếp tục ngồi ở vị trí lớp trưởng. Chúng ta hãy cùng đọc một trăm lần: Cô gái này thật không đơn giản, không đơn giản…
16. Liên minh chính trị
Không lâu sau khi nhận chức lớp trưởng, La Nghệ Lâm đã lại vồ vập vào cái ghế Trưởng ban Tuyên truyền khoa Văn học.
Cùng thời gian đó, La Nghệ Lâm đã bắt đầu “tình yêu cộng sinh” của cô ấy.
Đặt tên cho phần này là “Liên minh chính trị”, tôi cũng cảm thấy đã không dùng bừa bãi cụm từ trang trọng này. Bạn trai của La Nghệ Lâm khi đó là chủ tịch hội sinh viên của khoa Văn học chúng tôi. Không lâu sau La Nghệ Lâm đã thay thế vị trí của cậu ấy, còn cậu ấy chuyển sang đảm nhiệm chức chủ tịch hội sinh viên trường.
Đối với những chức vụ trong trường học này, tôi luôn cảm thấy thật buồn cười. Bạn có thể nói rằng vì tôi “không ăn được nho nên bảo nho chua”. Nhưng tôi xin thề rằng từ trước tới nay tôi không hề muốn ăn “quả nho” đó. Đối với La Nghệ Lâm, cô gái luôn tính toán trăm phương nghìn kế để ăn được “quả nho” đó thì thật không thể hiểu nổi.
Phàm làm việc gì cũng tính toán trăm phương nghìn kế thì đều phải hi sinh một thứ gì đó của bản thân, không ít thì nhiều.
Phải trả giá thì mới có thể được báo đáp mà.
Tôi không muốn nói La Nghệ Lâm đã hi sinh tình yêu của mình để có được cả đống chức vụ. Tôi biết nói như vậy là vô trách nhiệm. Nhưng tôi tin rằng, ai đã từng nhìn thấy bạn trai của La Nghệ Lâm đều có thể cảm thấy giữa cậu ta và La Nghệ Lâm chẳng có mối liên quan, tình yêu gì mà có liên quan đến thứ khác.
Nếu nói cậu nam sinh ấy thích La Nghệ Lâm, tôi tin. Suy cho cùng La Nghệ Lâm cũng là một cô gái xinh đẹp. Cứ cho là cô ấy chua ngoa, ghê gớm, giả dối, không được bạn cùng phòng yêu mến, nhưng cũng không thể phủ nhận sự năng động, khéo ăn nói, tính quyết đoán của cô ấy. Tôi thừa nhận một cách rất khách quan những điểm tốt đó ở La Nghệ Lâm. Cứ cho là không có những điểm tốt đó thì ở trong trường đại học, việc một nữ sinh xinh đẹp muốn thu hút một vài nam sinh hay tìm một bạn trai hoàn toàn không thành vấn đề. Cho nên, kết luận là cậu nam sinh đó yêu La Nghệ Lâm.
Nhưng nếu nói La Nghệ Lâm thích cậu nam sinh đó, tôi không tin. Tất cả chúng ta sẽ đều không tin nổi. Bởi vì cậu nam sinh đó thực sự là trông chẳng ra sao. Một nam sinh quá xấu xí, tuổi còn trẻ mà tóc đã lơ thơ bạc, khuôn mặt lồi lồi lõm lõm, lại hay nhuộm tóc vàng tóc đỏ đủ kiểu. Tự abrn thân đã kém, vẻ ngoài không ưa nhìn, lại không chịu tìm cách sửa đổi mà cứ lặp đi lặp lại những điểm yếu kém đó. Suốt ngày ăn mặc loè loẹt, màu vàng choé. Nếu bạn là một anh chàng vũ công đường phố đẹp trai đã đành, nhưng bạn lại là một người bình thường hay xấu xí mà ăn mặc đồng bóng như vậy chạy ra ngoài liệu có làm người ta sợ không? Bạn chê rằng dân số thế giới quá nhiều, có doạ chết vài người cũng không đủ để chứng minh những cống hiến của bạn vì sự phát triển của thế giới chăng? “Kẻ xấu xí làm nhiều việc quái lạ”, coi như tôi đã lĩnh hội câu nói này sâu sắc đến tận xương tuỷ. Cứ mỗi lần nhìn thấy hình thức của bạn trai La Nghệ Lâm là tôi lại thấy khó chịu, thấy buồn nôn không chịu được. Đến mức sau này khi đi trên đường, cứ nhìn thấy một nam sinh nào mặc áo xanh xanh đỏ đỏ đang từ đằng xa tiến lại là tôi lại cúi thấp đầu, không dám nhìn, chỉ lo đó là bạn trai của La Nghệ Lâm. Do vậy cũng làm lỡ mất biết bao cơ hội ngắm mấy anh chàng đẹp trai. Bởi vì, một nam sinh mà dám “trang điểm” như thế thì hoặc là cực kỳ đẹp, hoặc là cực kỳ xấu.
Nhưng nghe nói gia đình cậu nam sinh đó có “ô dù” ở trường học. Những tin vỉa hè như thế cứ truyền qua truyền lại trong giới nữ sinh, cũng không có cách nào chứng thực.
La Nghệ Lâm và cậu ta yêu nhau, chúng tôi quả thực không ngờ đến. Bởi vì, lúc đầu khi cậu ta theo đuổi La Nghệ Lâm đã từng xảy ra một việc như sau: La Nghệ Lâm đã lấy chuyện này làm trò cười và nói với chúng tôi, kẻ nói vô tình, người nghe hữu ý, chắc chắn cô ấy không ngờ rằng tôi có thể nhớ chuyện này rõ ràng như vậy, lại còn viết ra công bố cho cả thiên hạ thấy.
Khi đó La Nghệ Lâm vẫn chưa làm lớp trưởng, mà là một thành viên nữ công gì đó, lúc nào cũng thích chạy đến khu văn phòng của khoa. Mượn lời cô ấy để nói thì là: Tốt xấu gì cũng phải quen mặt đã, về sau có làm việc gì cũng thuận lợi hơn. Cứ như thế cô ấy chạy đi rồi lại chạy lại, không chỉ quen mặt mà còn vẫy gọi được “ong cuồng bướm lãng”. Suy cho cùng thì khuôn mặt đó cũng tươi đẹp rạng ngời làm cảm động lòng người. Cậu chàng đó chính là một trong mấy con “ong bướm” mà La Nghệ Lâm đã vẫy gọi được khi đó.
Sau đó hai người đã có lần hẹn hò đầu tiên. Hai người đi dạo trong trường học, mượn lời của La Nghệ Lâm mà nói thì đi đến nỗi chân cô ấy muốn gãy ra, cổ họng cũng muốn bốc khói, cậu chàng đó cũng không hề hỏi xem cô có khát không, có muốn uống nước không. Cuối