Old school Easter eggs.
Bốn năm phấn hồng

Bốn năm phấn hồng

Tác giả: Dịch Phấn Hàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323101

Bình chọn: 10.00/10/310 lượt.

Tiêu vốn đã rất xinh đẹp dễ thương, vóc dáng thướt tha, đôi mắt lá liễu, chiếc cằm nhỏ gầy. Điều nguy hiểm nhất là lúc nào cũng diễn cho chúng tôi xem cái gọi là “nháy mắt đưa tình”, cái gọi là “mặt mày sinh động”, cái gọi là: “Một cười khêu gợi trăm mê luyến. Xoá mất hồng nhan ở sáu cung”(1).

Điều nguy hiểm nhất là không thể chịu nổi giọng điệu khi cô ấy nói chuyện. Nếu người đàn ông nào không có khả năng kháng cự thì e rằng sẽ bủn rủn ngã gục tức thì trước ánh mắt của cô ấy. Những lời này là không hề khoác lác, trên thế giới này có một kiểu đàn bà như vậy, trời sinh ra đã là khắc tinh của đàn ông, vô số đàn ông đặc biệt tôn sùng một cách ngoan ngoãn dưới gấu váy loại đàn bà này.

Nếu một người con gái thật xinh tươi, trông vô cùng dễ thương, lại có sở trường làm nũng thì đối với đàn ông hay đàn bà cô ấy đều rất có khả năng “sát thương”. Đàn ông không chịu nổi, đàn bà lại càng không chịu nổi. Tất nhiên hàm ý của hai kiểu “không chịu nổi” này không giống nhau. Cho nên, xinh đẹp dễ thương tốt nhất là thứ bản lĩnh có thể thu nạp cũng có thể bỏ qua nhưng không cần khiến nó trở thành một phẩm chất đặc biệt của bạn.

Người đẹp chia làm hai loại. Một loại khiến đàn ông thích, phụ nữ cũng yêu mến. Một loại khiến đàn ông yêu mến nhưng phụ nữ lại không thích.

Những cô gái đẹp mà cả đàn ông mà phụ nữ đều thích không nhiều. Những cô gái như thế hoặc là tính cách thật thà, thuần khiết, lương thiện, hoặc là loại cực kỳ thủ đoạn, không đắc tội với bất kỳ một ai.

Những cô gái đẹp mà đàn ông yêu mến còn phụ nữ lại không thích thì có rất nhiều. Bởi vì đối với một người đẹp chinh phục một người phụ nữ còn khó hơn chinh phục một người đàn ông gấp nhiều lần.

Từ xưa, hồng nhan thì bạc mệnh, đa số những hồng nhan đó đều thuộc loại người đẹp thứ hai, dẫn đến vận mệnh có nhiều điều đen đủi.

Khi đó, vì điện thoại trong phòng lúc nào cũng ở vào trạng thái đường dây nóng nên điện thoại tìm Tô Tiêu đa số là lúc nửa đêm, sau mười hai giờ. Trong giấc ngủ mơ màng, chúng tôi không ngừng nghe thấy Tô Tiêu ỏn ẻn đường mật với rất nhiều đàn ông, rất nhiều đêm tôi ngủ mà toàn thân nổi da gà. Mới đầu còn tưởng mình mắc phải bệnh gì đó, tại sao khi ngủ không lạnh mà lại cứ rét run. Sau này, có một lần Tô Tiêu không nghe điện vào ban đêm, tôi mới phát hiện ra rằng, đêm ấy mình bình yên đi vào giấc ngủ mà không hề run lẩy bẩy cũng không nổi da gà nữa. Lúc đó, tôi mới hiểu đôi tai mình đã phải chống chọi với giọng nói của Tô Tiêu đến mức độ nào, mới hiểu tất cả các cơ quan trên cơ thể đã bắt đầu đồng tâm hiệp lực kháng cự lại tiếng cười nói lả lơi phóng túng của Tô Tiêu mỗi đêm. Tôi dùng cụm từ “tiếng cười nói lả lơi phóng túng” để miêu tả cái cảnh Tô Tiêu gọi điện thoại, mặc dù có hơi quá một chút nhưng tôi nghĩ, một người con gái nếu nghe một người con gái đêm nào cũng nũng na nũng nịu với những người con trai khác nhau, với một giọng thì như khác hẳn lúc bình thường, không ngừng nói “mà, ái chà, trời ơi, đâu mà, được mà, thật đó, được rồi mà, đừng vậy mà” thì có lẽ sẽ dùng một cụm từ khó nghe hơn cả cụm từ “tiếng cười nói lả lơi phóng túng” để hình dung.

Lại một đêm không trăng gió lặng, cũng là lúc đêm sâu tĩnh mịch, Tô Tiêu lại một lần nữa nũng nịu qua điện thoại với một anh chàng mà cô ấy không hề thích, khi cô ấy phát ra những âm thanh khác thường, trong khi tôi đang trằn trọc không ngủ được, bỗng nghe thấy tiếng La Nghệ Lâm vang lên như tiếng chuông lớn: “Đừng có lẳng lơ nữa! Nếu muốn thì cuốn gói ra ngoài mà lẳng lơ!”. Câu nói đầy phẫn nộ mà chính đáng đó đã nói hộ cho tiếng lòng của tất cả mọi người bị hại trong phòng. Chương Hàm Yên cũng lên tiếng với vẻ rất mất bình tĩnh: “Được rồi, được rồi, cậu hãy ngừng hai ngày cho chúng tôi ngủ một giấc yên ổn đi”. Những người khác đều biểu lộ sự ủng hộ đối với lí lẽ xác đáng “đừng có lẳng lơ nữa” của La Nghệ Lâm. Tôi vẫn giữ im lặng.

“Đại cục đã định”, cho dù tôi có nói hay không thì cũng không thể thay đổi được việc Tô Tiêu bị tập thể khiển trách. Nếu tôi cũng nói Tô Tiêu vài câu thì chính là tự mình đã chuốc lấy phiền phức rồi, không cần thiết phải gây thù chuốc oán đắc tội với Tô Tiêu. Hơn nữa tôi cũng đã không ít lần nghe điện thoại lúc nửa đêm. Cho nên tôi vẫn giữ im lặng. Tuy nhiên, từ tận đáy lòng, tôi phải công nhận rằng câu nói đó của La Nghệ Lâm rất hay, rất tuyệt, nghe thật chát chúa.

Tô Tiêu im lặng được hai phút, nói “tạm biệt” với ngữ điệu bình thường rồi gác điện thoại xuống. Cũng không cãi nhau với La Nghệ Lâm.

Vì lúc đó cũng đã tắt đèn nên tôi không nhìn thấy thái độ của Tô Tiêu, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra sự phẫn nộ mà bất lực của cô ta.

____________

1. Câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị.

Sau này chỉ cần thấy Tô Tiêu nũng nịu, tôi lại nhớ đến câu nói kinh điển của La Nghệ Lâm. Dần dần chỉ cần thấy Tô Tiêu thay bạn trai là tôi lại muốn nói với cô ấy rằng: “Lại lẳng lơ hả?” Nhưng nghĩ là một chuyện còn làm lại là chuyện khác. Về khoản mắng mỏ bạn cùng phòng, từ trước đến nay tôi vẫn là một “người khổng lồ” trong tư tưởng nhưng lại là một “kẻ lùn” tron