80s toys - Atari. I still have
Bốn năm phấn hồng

Bốn năm phấn hồng

Tác giả: Dịch Phấn Hàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323554

Bình chọn: 10.00/10/355 lượt.

o ngược. Những nữ sinh vừa rồi còn khóc lóc bây giờ giống như vớ được cơ hội sống lại vậy, nước mắt trên mặt dần khô hết, tâm trạng cũng trở lại bình thường. Còn những nữ sinh vừa rồi cười cười nói nói bàn bạc đủ thứ xem sẽ sống ở khu chung cư ra sao thì bây giờ lại lộ ra vẻ lo lắng sầu muộn.

Đối với chuyện này thầy chủ nhiệm già nhất định cảm thấy rất buồn phiền. Nên xem đây là một chuyện vô cùng đơn giản, có tiền thì ở chung cư, không có tiền thì ở kí túc xá.

Nhưng lòng người so với vật chất thì phức tạp hơn nhiều, phân chia cao thấp, nghèo hèn đâu có thể dễ dàng như vậy?

Việc bốc thăm được tổ chức ngay tại chỗ. Một trăm mẩu giấy thì có chín mươi nhăm mẩu viết “chung cư”, năm mẩu viết “kí túc xá”. Bốc thăm lần lượt theo số thứ tự của phòng kí túc.

Mỗi khi có người bốc thăm, tất cả mọi người không ai bảo ai đều giữ trật tự, tạo ra một bầu không khí yên lặng và nghiêm túc. Rồi sau khi người đó mở mẩu giấy ra, bất luận bốc được hai chữ “chung cư” hay là “kí túc xá” thì cũng chỉ cùng thở dài một lượt.

Bốn cái thăm “kí túc xá” đều đã có người bốc phải. Đúng lúc đó không biết Diệp Ly đã xuất hiện ở hành lang từ lúc nào, cô ấy nói: “Không cần bốc thăm tiếp nữa, cái thăm “kí túc xá” còn lại để cho tôi đi”.

Tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào cô ấy.

Cô ấy vô cùng bình tĩnh. Dưới ánh đèn tù mù của hành lang, bóng dáng cô ấy trông không được rõ nhưng tôi vẫn nhận thấy sự bình tĩnh trong mắt cô. Một thứ ánh sáng lãnh đạm. Ánh đèn tối như vậy còn bóng dáng cô ấy trông thật gầy yếu nhưng cái thần sắc lại được ánh đèn ảm đạm ấy tô vẽ trở nên đoan trang hơn.

Hoá ra cô gái này thật dũng cảm. Định nghĩa của cái gọi là “dũng cảm” vào thời điểm đó chính là có thể chiến thắng tính hư vinh và sự nhút nhát của bản thân.

Điều kì lạ là những người bốc thăm trúng “kí túc xá” dường như cũng không có phản ứng bất mãn quá lớn. Mặc dù trong đó có cô nữ sinh vừa rồi đã khóc rất to khi bị chỉ định buộc phải ở lại kí túc xá.

Đúng là “phục trời không phục người”. Nếu là ông trời an bài thì người ta chấp nhận, nếu là con người sắp đặt thì người ta chống đối.

Trong giây phút đó dường như tôi không có bất kì một ý nghĩ nào, hàng ngàn tâm tư trước đó đã bị quét sạch. Danh sách những người ở kí túc xá đã được ấn định nhưng việc chuyển nhà cũng đủ để khiến tất cả các nữ sinh đau đầu. Khi vào đại học mọi người đều mang theo kha khá “gia sản”, đó là một ít quần áo, sách vở và cả mấy thứ đồ dùng lặt vặt của con gái. Một năm qua đi, sự khác biệt đã trở nên rõ ràng hơn. Có cô gái với đống quần áo dùng đến hai vali to cũng không chứa hết. Có cô gái lại chỉ toàn sách, phải đến một mét khối sách. Nhưng có cô gái với tất cả đống tài sản chỉ dùng hai va li có thể thu dọn gọn gàng.

Buổi tối đầu tiên chuyển nhà, tất cả các phòng kí túc đều giống như vừa bị cướp vậy, một đống bừa bộn. Trên mặt đất toàn là sách, từng bó sách, từng đống quần áo, hỗn tạp đủ thứ lung tung lộn xộn. Giấy má và xiêm áo đủ màu cùng bay lên, rác rưởi và những thứ linh tinh cùng một loại. Con búp bê nhỏ này đã cùng mình đi ngủ một năm trời mình không nỡ vứt nó đi, cái cốc nước này có thể dùng làm ống cắm bút nên cũng không nhẫn tâm ném bỏ. Những thứ vụn vặt của con gái biểu hiện ra thật tinh tế sâu sắc. Tôi thì thanh lí một cách không thương tiếc, tôi đã vứt đi một nửa “tài sản”, hễ là thứ chưa từng đụng tới trong vòng nửa năm tôi đều vứt hết. Dứt khoát.

Thanh lí “tài sản” là một việc khó nhưng chuyển “tài sản” từ khu phía đông trường sang khu phía tây còn phiền phức hơn nhiều. Thực ra cũng đơn giản nếu bạn tìm được một nam sinh giúp đỡ, nhưng cũng không đơn giản ở chỗ, nếu hôm chuyển nhà bạn có thể tìm được bao nhiêu nam sinh đến lao động không công cho bạn thì cũng có nghĩa là sẽ có từng ấy nam sinh có ý định theo đuổi bạn và có quan hệ “mờ ám” với bạn. Số lượng nam sinh tìm được có quan hệ trực tiếp với chỉ số hấp dẫn của nữ sinh. Những tâm tư nhỏ nhặt này của con gái nếu con trai không thấy thì cũng phải đoán ra.

Hôm chuyển nhà, tôi nhìn thấy vô số các nam sinh đang chạy ra chạy vào trong khu kí túc xá, vác các túi lớn túi bé trông dũng mãnh khác thường. Những nữ sinh bình thường đối xử với họ chẳng ra sao bây giờ cũng dịu dàng ân cần hỏi han vài câu “vô thưởng vô phạt”, đại loại như: “Có mệt không?” – Rõ ràng là câu hỏi vô duyên, nếu không mệt thì tại sao các nữ sinh không tự mình mang vác đi. Nam sinh cũng vui, nữ sinh cũng mừng, thật đúng là nam nữ phối hợp thì làm gì cũng không mệt.

Với tình hình này thì việc chuyển nhà sẽ hoàn tất rất nhanh. Ngày hôm đó, khắp mọi nơi trong trường học đều thấy những người vác túi to túi nhỏ chạy như bay, giống như là đang đi sơ tán vậy, các vị lãnh đạo và giáo viên thì ngồi dưới bóng cây hóng mát đôn đốc, “chỉ huy tác chiến”, khích lệ học sinh. Giáo viên và học sinh, một bên tĩnh, một bên động nhưng lại là sự kết hợp hoàn hảo, sinh động thú vị, sống động vô cùng.

23. La Nghệ Lâm bị tập thể xua đuổi

Mỗi phòng ở khu chung cư có thể dành cho bốn người. Trong số sáu người của phòng kí túc chúng tôi thì có Chương Hàm Yên đã ra nước