
ó sự đấu trah tư tưởng rất kịch liệt. Và cuối cùng tà ác đã chiến thắng thiện lương, cô ta đã trở mặt, cô ta đã lật úp tờ bài thi! Và không hề lật lại.
Lúc đó, trong lòng tôi thật sự hận cô ta ghê gớm. Cứ cho là chúng tôi có đôi chút hiềm khích đi, nhưng chẳng phải mọi người đều đã nói khi thi sẽ tương trợ lẫn nhau sao? Mỗi khi cậu hỏi tôi một câu nào đó, tôi đã bao giờ làm chuyện bất nhân bất nghĩa như vậy chưa? Lần trước chẳng phải tôi đã nói cho cậu biết sao, thế nên cậu đã thi đỗ môn Kinh tế chính trị Mác Lênin, vậy mà cậu…! Thật đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, đồ vô liêm sỉ, kẻ ăn cháo đá bát nơi phòng thi!
Tôi không thèm nhìn bài thi của Tô Tiêu nữa. Cũng chẳng còn hi vọng gì. Tôi đã thấy rồi, lần này cô ta nhất quyết không cho tôi chép bài.
Khi buổi thi sắp kết thúc, không biết cô ta đã phát hiện ra vấn đề gì, lại bắt đầu chép sách. Tôi nhìn cái vẻ cô ta đặt quyển sách lên đùi mà cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Một ý nghĩ xấu xa chợt loé lên trong đầu tôi. Tôi vốn không hề nghĩ ngợi trăm phương nghìn kế gì, nhưng đã nghĩ ra một cách để trị Tô Tiêu. Tận trong xương tuỷ, con người đều có khả năng giở trò xấu.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô giám thị. Vì buổi thi sắp kết thúc nên cô cũng không đứng ngẩn ra nữa và hình như tính cảnh giác cao lên rất nhiều. Tôi cứ nhìn vào mắt cô như thế, ngay lập tức tôi bị liệt vào đối tượng cần chú ý. Trong khoảnh khắc mắt đối mắt với cô giám thị, tôi vội vàng đưa mắt về phía Tô Tiêu, sau đó liêc xuống dưới và nhìn chòng chọc vào cặp đùi trắng trẻo của cô ta.
Cô giáo mau chóng đi đến một cách khẽ khàng, mắt Tô Tiêu vốn đã không tốt, lại đang tập trung hết sức để chép nên hoàn toàn không nhận ra là cô giáo đang đến.
Cái giây phút khi cô giáo đến gần, tôi lại hối hận, bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi! Tôi nhận ra rằng chiêu này thật dại dột quá. Làm như vậy sẽ huỷ hoại cả bốn năm đại học của Tô Tiêu! Cô ấy sẽ bị bắt ngay tại chỗ, sẽ bị đánh dấu bài thậm chí có thể bị đuổi học! Như vậy một đời cô ấy sẽ hết!
Đột nhiên tôi thấy vô cùng sợ hãi. Sợ hãi! Bước chân cô giáo đang tới gần, giống như trái bom hẹn giờ đang đếm ngược, sẽ lập tức phát nổ và khiến cả thế giới của Tô Tiêu nổ tan tành!
Tôi đã hối hận, tôi thật sự hối hận! Tôi muốn đập vào cánh tay Tô Tiêu ngay lập tức. Nhưng không kịp mất ròi, cô giáo đã tịch thu quyển sách và xé tan bài thi của cô ấy, cô giáo nổi giận đùng đùng kéo tay Tô Tiêu đồng thời nhìn Tô Tiêu với vẻ mặt cực kì coi khinh và ghét bỏ. Tô Tiêu kêu lên sợ hãi. Cô ấy hoàn toàn không thể ngờ được trong mười mấy giây ngắn ngủi cuối cùng lại có thể xảy ra được chuyện gì. Cô ấy sợ hãi kêu lên thành tiếng.
Cô giáo coi thi xua xua tay nói: “Ra ngoài!”
Tôi thấy lúc đó Tô Tiêu mới dần dần trở lại bình thường. Trong phút chốc, nước mắt giàn giụa, cả khuôn mặt xinh xắn đầm đìa nước mắt. Cô ấy cách tôi rất gần, gần đến nỗi tôi có thể thấy rõ ràng toàn thân cô ấy đang run lên, những ngón tay cô ấy không ngừng di đi di lại trên mặt bàn, như muốn chống đỡ cho tấm thân run rẩy, muốn khống chế bản thân.
Cô ấy nhìn cô giáo một cách ai oán, trong đôi mắt ánh lên sự van nài, giống như một con vật nhỏ bị thương, giống như một con vật nhỏ sắp bị cắt tiết. Những giọt nước mắt của cô liên tục tuôn rơi, nhưng chưa kịp nói được điều gì thì cô giáo trông thi đã nhìn tên cô ấy trên tờ bài thi rồi lại nhìn cô ấy với vẻ khinh ghét và nói một cách rất hung dữ: “Cô, đi ra ngoài ngay lập tức!”
Tô Tiêu khóc lóc đi ra khỏi phòng thi.
Tất cả bạn học đều ngạc nhiên, vừa nhìn cô ấy vừa nhìn cô giám thị. Phòng thi đột nhiên ầm ĩ huyên náo cả lên.
Cô coi thi lại xua xua tay nói: “Ai còn nói nữa thì như bạn này, ra ngoài!”
Phòng thi ngay lập tức trật tự trở lại, im phăng phắc không một tiếng động.
Tim tôi như rơi xuống tận vực sâu, toàn thân quay cuồng. Tất cả đều diễn ra trước mắt tôi, tất cả không đến một phút.
Nhưng một phút ấy có lẽ đã huỷ hoại một đời Tô Tiêu.
Tôi nhận ra bản thân mình cũng bắt đầu run lên, mồ hôi lạnh toát ra, tôi lạnh tới mức run lên cầm cập, hoàn toàn không thể điều khiển nổi cơ thể của chính mình.
Mãi đến năm phút sau, buổi thi kết thúc.
Ra khỏi phòng thi, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao. Trần Thuỷ và Trịnh Thuấn Ngôn hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi nói, khi đó tôi cũng đang làm nốt câu cuối cùng, tôi hoàn toàn không biết cô giáo đã đến bênc ạnh chúng tôi. Nếu không nhất định tôi sẽ nhắc nhở Tô Tiêu. Trần Thuỷ nói: “Ừ, cô ấy cũng to gan quá, cô ấy thường xuyên quay cóp một cách trắng trợn như vậy đấy”. Trịnh Thuấn Ngôn hỏi với vẻ lo lắng: “Liệu có bị đuổi học không?”
Tôi nói tôi không biết, rồi một mình đi trước.
Vừa rời khỏi khu học xá, rời khỏi đám đông tôi liền bật khóc. Toàn thân co giật ghê gớm. Tôi cảm thấy sợ hãi khủng khiếp, tôi không biết tại sao lại như vậy, tôi không biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra. Câu nói của Trịnh Thuấn Ngôn “liệu có bị đuổi học không” lúc nào cũng văng vẳng bên tai tôi, lặp đi lặp lại, đầu óc tôi khó chịu như sắp nổ tung. Một mình tôi đi ra góc khuất vắng người của trường. Tôi luôn tự hỏi mình, tôi phải làm gì? t