
ại sao tôi lại xấu xa như vậy? Tại sao trong nháy mắt tôi có thể nghĩ ra một âm mưu nham hiểm đến thế? Nếu Tô Tiêu bị đuổi học vì tôi, vậy tôi phải làm sao? Làm sao tôi có thể yên tâm mà tiếp tục ở lại ngôi trường này.
Khi gần đến cổng sau, người trên đường càng thưa thớt dần. Chỉ có một vài cái cây, cành lá xum xuê trông rất đẹp. Từ trước đến nay, ngôi trường này chưa bao giờ cho tôi cảm giác lạ lẫm và mơ hồ đến thế. Ánh nắng lọt qua những kẽ lá rơi xuống mặt đất, nó khiến mặt đất trở nên bị nhem nhuốc, chỗ trắng chỗ đen, loang lổ như thứ thuốc màu bị bôi quệt bởi 1 bàn tay vụng về. Bóng cây đổ xuống mặt đất, tại sao, tại sao chúng lại giống như đống tro cốt rơi rụng từ trên không trung?
Nhìn mọi vật tôi đều không thể chịu được.
Tôi buồn bã ngồi ở một góc vắng lặng của ngôi trường suốt buổi trưa. Cái lạnh từ trong tim lạnh đến ngón chân.
Sau này, Tô Tiêu đã phải tìm tới thầy chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm bộ môn, phải trải qua nhiều nỗ lực, trường học mới đồng ý cách xử lí chỉ ghi là vi phạm kỉ luận, và không huỷ bỏ tư cách sinh viên. Tất nhiên môn học đó vẫn phải học lại. Trong thời gian này, phòng chúng tôi đã thể hiện sự đoàn kết trước kia chưa từng có. Khi chủ nhiệm lớp đến phòng chúng tôi, ba người chúng tôi đều nói tốt cho Tô Tiêu, vừa nói vừa khóc.
Chúng tôi đều không phải là người xấu, chúng tôi cũng không có mâu thuẫn to tát, chúng tôi không muốn dồn ai đó vào chỗ chết. Nhưng cô tôi cũng lại là những kẻ ích kỉ và ngu xuẩn. Đó là những mâu thuẫn không thể cứu chữa, không thể điều chỉnh.
Sau này Tô Tiêu không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa, cũng không áp dụng bất kì một biện pháp nào để trả thù tôi, bởi chúng tôi đều đã nói tốt về cô ấy với nhà trường, trái với trước kia, cô ấy thân thiện và nhiệt tình với tôi hơn trước. Có lẽ cô ấy chỉ tự trách bản thân vì đã quá sơ suất khi quay cóp mà không hề biết rằng đó là vì tôi, tôi đã dẫn dụ cô giáo đến, tất cả đều do tôi đã bày sẵn kế hoạch chỉ trong nháy mắt.
Đối với tôi và cả cuộc sống suốt bốn năm đại học của tôi mà nói, chuyện này đã có ảnh hưởng vô cùng lớn. Mỗi lần nghĩ tới tôi đều không thể chịu nổi và không muốn nhớ lại. Tôi đã thấy rất rõ ràng sự ích kỉ, bỉ ổi và ngu muội của bản thân, tôi thấy thất vọng với chính mình. Nội tâm khô héo và mục nát như đống lá khô tích tụ qua rất nhiều mùa đông, không có cách nào quét sạch, chỉ có thể giương mắt nhìn nó thối rữa từng chút từng chút một rồi biến thành đống tro cốt của bầu trời xanh, rải rác khắp trên mặt đất trong ngôi trường. Thật sự tôi không hề muốn nhớ lại chuyện này một chút nào. Mỗi lần nhớ đến tôi đều cảm thấy rất khó chịu.
Sau chuyện đó, thái độ của tôi đối với Tô Tiêu đã dần tốt hơn. Nhưng lại không dám thể hiện quá rõ ràng, không dám đối quá tốt với cô ấy, không dám để thái độ của mình khác quá xa so với trước kia. Tôi sợ cô ấy hoài nghi, hoài nghi nguyên nhân tôi đột nhiên đối tốt với cô ấy rồi lại liên tưởng đến chuyện trước đây. Cho nên quan hệ giữa chúng tôi vẫn không có gì thay đổi.
45. Đến hồi kết vẫn thấy lòng thổn thức
Cô bạn người đẹp Tô Tiêu sau khi đã trải qua tai hoạ chí mạng ấy đã sống thu mình lại rất nhiều. Có lẽ việc quay cóp bị bắt tại chỗ, việc cô giáo xé bài thi như tiếng sét giữa ngày nắng, việc tất cả các bạn học đều nhìn chòng chọc không nói lời nào, và cả việc phải cầu xin tha thứ khắp nơi trong trường, đối với một sinh viên đang học mà nói đó là một đòn giáng quá nặng. Cô ấy không còn sai bảo Trần Thuỷ làm việc này việc nọ một cách kiêu căng ngạo mạn nữa, cũng không còn ra sức mua quần áo mới rồi đem khoe khắp nơi nữa mà bắt đầu ngồi vào bàn đọc sách và nghe nhạc một cách hiền lành.
Trong lòng tôi vẫn còn chút hổ thẹn với cô ấy, lại không dám tuỳ tiện vội vàng đối xử tốt với cô ấy để giảm bớt sự áy náy trong lòng. Tôi biết, nếu bỗng nhiên tôi đối tốt với cô ấy như một cơn gió đêm xuân thì nhất định cô ấy sẽ nhận ra sự kì quặc trong đó. Tôi muốn nói thêm vài câu với cô ấy nhưng lại sợ cô ấy nghi ngờ tôi muốn châm chọc cô ấy. Tôi đành phải tuyệt đối không tham gia vào đội ngũ “kéo bè kéo cánh” thể hiện sự cảm thông.
Khi không có mặt người đẹp Tô Tiêu, Trần Thuỷ và Trịnh Thuấn Ngôn đã từng thảo luận rất nhiệt tình về vấn đề Tô Tiêu quay cóp, Trần Thuỷ tích cực nêu ý kiến: “Ái chà, sao cô ấy lại đen đủi đến thế cơ chứ? Lại bị cô giáo tóm trúng, nhưng cũng phải nói rằng cô ấy cóp bài bừa bãi quá, đúng là “đi đêm lắm có ngày gặp ma”, dứt lời, cô lắc lắc đầu làm ra vẻ đau lòng lắm. Trần Thuỷ thao thao bất tuyệt, Trịnh Thuấn Ngôn thì chỉ rửa tai lắng nghe. Tôi ngồi xa xa một bên, mặc dù đôi tai vểnh lên nghe ngóng nhưng lòng lại trĩu xuống.
Làm một người đẹp, cả cuộc đời sau này sẽ là đối tượng công kích của tất cả phụ nữ. Mọi người đều trông ngóng thấy bạn xấu đi hoặc bạn xảy ra chuyện. Bạn không thể trách mọi người là “dã tâm thâm độc”, có trách chỉ trách bạn sinh ra đã xinh đẹp hơn người, cũng có nghĩa là trời sinh ra bạn thì trời đã nợ những người phụ nữ bình thường. Thượng đế đã ưu ái bạn thì thượng đế cũng phải lấy một vài thứ khác của bạn để trả lại cho mọi