
thành đối tượng công kích trong những cuộc buôn nước bọt của mọi người. Tôi cảm thấy hơi ớn lạnh trong lòng, với một phòng nữ sinh thì “chúng khẩu đồng từ, ông sư cũng chết”.
Khi cô nữ sinh bên trên vừa nói dứt lời rằng “có người thì từ khi yêu vào rồi tiền tiêu không hết”, Trần Thuỷ liền nói ngay: “Mọi người chúng ta đều nên học tập Tô Tiêu, tìm một người có tiền bao bọc thì chẳng phải cái gì cũng có thể giải quyết được hết sao. Nhìn mà xem, bây giờ một chiếc áo bình thường cũng đã tiêu tốn 500 tệ rồi”. Lúc vừa hay Trần Thuỷ lại đứng ngay bên cạnh tủ quần áo của Tô Tiêu, tủ quần áo của Tô Tiêu không khoá bao giờ, bởi vì cô ấy thay quần áo quá nhiều lần, ngày nào cũng năm lần bảy lượt mở khoá tủ thì phiền phức vô cùng. Thế nên Trần Thuỷ đã tiện tay rút ra một chiếc áo cho những nữ sinh khác xem.
Mọi người cười một trận ra vẻ khinh miệt, nhưng rồi không nhịn được đã châu đầu vào xem chiếc áo ấy. Họ tranh nhau nói, người này sờ sờ, người kia lật cổ áo xem nhãn hiệu. Lộ rõ bản chất.
Trịnh Thuấn Ngôn đang đeo headphone nghe tiếng Anh. Tôi vừa lên mạng vừa buồn cho sự lợi hại mồm mép của con gái.
Bỗng nhiên có tiếng người kêu lên một tiếng “Tô Tiêu…”.
Trong nháy mắt căn phòng bỗng im phăng phắc không một tiếng động. Tôi ngoái đầu nhìn ra.
Cửa phòng nửa đóng nửa mở. Tô Tiêu đứng ở cái khe nhỏ hẹp giữa cửa và bức tường, thứ ánh sáng đèn tối mờ của hành lang hắt trên khuôn mặt cô, cô đứng trong cái khe nhỏ hẹp ấy một cách khổ sở với khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, khoảng cách nhỏ hẹp giữa cửa và bức tường khiến khuôn mặt và cả thân thể cô đều có chút biến dạng, hình như đã bị cong vẹo rồi.
Một phòng toàn nữ sinh ngồi cười nhạo một nữ sinh khác đang đứng bên ngoài phòng. Ở giữa là cánh cửa nửa đóng nửa mở. Cánh cửa ấy như đang mưu đồ ngăn chặn điều gì đó. Nhưng rõ ràng là không thể ngăn được điều gì. Tình người đen bạc.
Tình hình cứ giằng co như vậy. Mọi người ngay lập tức tản ra hết, ai về phòng nấy.
Chiếc áo trong tay Trần Thuỷ đã rơi tuột xuống đất. Khuôn mặt Tô Tiêu như kết thành bằng, mắt cô ấy thì như bốc khói.
Căn phòng kí túc nhỏ bé chật chội luôn luôn có những con tim xa cách lạnh lùng bức bách con người. Tôi thấy lành lạnh dưới chân.
Trần Thuỷ không nói xin lỗi mà đi ra khỏi phòng. Trịnh Thuấn Ngôn tiếp tục nghe tiếng Anh. Tôi rất muốn nói điều gì đó với Tô Tiêu. Nhưng một câu cũng không thể nói ra được. Tôi thấy Tô Tiêu lặng lẽ đến trước tủ quần áo của mình, nhặt chiếc áo lên ôm vào lòng, sau đó cô ngồi thụp xuống đất, khóc.
Chiếc váy dài của cô trải trên sàn nhà nhăn nhúm, rồi toàn thân cô run lên bần bật nhưng khẽ khàng. Cô cố gắng kiềm chế tiếng khóc của mình nhưng tiếng khóc bướng bỉnh hầu như không muốn thoả hiệp, do đó giọng cô trở nên tắc nghẹn mà run rẩy. Giống như những chiếc lá khô xao xác cất tiếng trong cơn gió mùa đông, rồi ngay sau đó sẽ rơi khỏi cành, rã rời, không thể phục hồi nguyên như cũ.
Cô ấy ngồi thụp ở đó rất lâu rất lâu. Cô ấy không hề quay mặt về phía chúng tôi. Tôi không nhìn thấy khuôn mặt cô, không nhìn thấy ánh mắt đau buồn của cô, không nhìn thấy cô cắn chặt đôi môi khi phẫn nộ giận dữ.
Tôi và Trịnh Thuấn Ngôn nhìn nhau một lúc. Mặc dù chúng tôi đều biết rằng sau lưng Tô Tiêu luôn luôn có những lời bàn tán khó nghe, làm một người đẹp khá phóng túng, cô ấy vốn dĩ khó thoát khỏi những chuyện này, nhưng chuyện lần này giống như một cây kiếm vô tình đã đâm cô một đòn chí mạng. Cô ấy tận mắt chứng kiến sau lưng mình có nhiều người như vậy, cả một phòng nữ sinh bàn tán về cô, châm chọc cô, nhục mạ, mỉa mai, chế giễu cô, họ dùng miệng lưỡi sắc như gươm đao đâm cô, muốn dồn cô đến chỗ chết, không một ai mảy may nể tình. Còn cô thì mềm yếu bất lực, không cách nào phản kháng. Cô chỉ có thể khóc thút thít một mình sau khi mọi người đã tản đi hết.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp, nếu không biết sống khép mình một chút thì thực sự rất thảm thương.
Người đẹp nếu có bản lĩnh thì đáng sợ. Nhưng người đẹp không có bản lĩnh thì đáng thương.
Làm con gái đã khó, làm con gái đẹp lại càng khó, làm một người đẹp trong đám con gái thì khó lại thêm khó.
Trịnh Thuấn Ngôn đã lên tiếng, cô ấy nói: “Thôi bỏ đi, Tô Tiêu. Thực ra cậu cũng biết những người đó rỗi hơi nên mới nói như vậy. Cậu đừng tính toán với họ nhé, họ đố kị với sự xinh đẹp của cậu đấy mà”.
Tô Tiêu không nói gì, cô ấy cố nín khóc. Nhưng không tài nào dừng được cái âm thanh khó bảo, không cầm được dòng nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Tôi thở dài, rất muốn nói điều gì đó nhưng hiểu rằng lúc này tất cả mọi ngôn từ đều có vẻ nhạt nhẽo và bất lực.
Không biết phải bao lâu sau Tô Tiêu mới nói được câu cảm ơn sau khi thôi khóc thút thít, rồi cô ấy đứng dậy, nào ngờ chưa kịp đứng hẳn lên thì bỗng cô ấy ngã sóng soài trên nền nhà!
Tôi được phen hoảng hồn, vội chạy tới đỡ cô ấy dậy nhưng đỡ không nổi, lúc đó tôi mới phát hiện thấy mắt cô ấy nhắm lại. Cô ấy đã ngất lịm đi.
Tôi và Trịnh Thuấn Ngôn vội vàng cõng cô ấy xuống tầng. Khi đi qua hành lang có phòng không đóng cửa, mọi người trong phòng nhìn thấy ba người chúng tôi đang chạy cu