Bốn năm phấn hồng

Bốn năm phấn hồng

Tác giả: Dịch Phấn Hàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323582

Bình chọn: 7.5.00/10/358 lượt.

không nên để nhà trường cho rằng tôi và Trịnh Thuấn Ngôn biết chuyện mà không báo, lại còn nói dối. Kì thực cô ấy vẫn là một cô gái tốt.

Còn về những chuyến au khi cô ấy chuyển ra ngoài sống tôi thật không muốn nói đến. Mọi người thì vẫn bàn tán mãi không thôi một cách vô căn cứ. Hình như mọi người lại càng tỏ ra phẫn nộ đối với việc cô ấy đã không trực tiếp đối mặt với những khó xử và sự sỉ nhục mà ra đi như thế. Có lẽ, nếu cô ấy che giấu một cách ngoan ngoãn thì chúng tôi sẽ cho cô ấy một “con đường sống”, nhưng đằng này cô ấy lại ngang nhiên chuyển đi như thế, rõ ràng là không coi những lời bàn tán của chúng tôi ra gì, ngang nhiên đối đầu với quảng đại quần chúng nhân dân thì làm sao chúng tôi có thể không “đấu tranh” cho được.

Nhưng có điều khi những lời đồn đại không ngừng được tung ra mà người trong cuộc vẫn không có phản ứng gì, thì hình như mọi người không còn nói hăng say nữa. Nếu người trong cuộc phản ứng lại hoặc lên tiếng phản bác thì mọi người sẽ càng nói càng sai sự thực, nói say sưa không biết mệt biết chán.

Chỉ có tôi và Trịnh Thuấn Ngôn từng nhìn thấy anh người yêu đứng tuổi của Tô Tiêu. Nhưng hai người chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện này với bất cứ ai. Ngay cả giữa hai người chúng tôi cũng không bao giờ đề cập đến.

Chuyện của Tô Tiêu cứ dần dần lắng xuống như thế.

Ban đầu tôi còn sợ có người tố giác cô ấy, nói cô ấy chuyển ra ngoài sống chung cùng với người khác. Theo nội quy của trường chúng tôi, việc sống chung cần phải bị loại trừ. Nhưng dường như mọi người đã nói sướng cái miệng rồi nên cũng cho qua, không có ai chạy lên trường tố cáo cả. Nghĩ lại, sinh viên bây giờ đều đã khôn ra cả. Tố cáo người khác, bản thân đã không được cái gì hay ho lại còn vô duyên vô cớ chuốc thêm kẻ thù, huỷ hoại cả một đời người ta, chi bằng làm chút việc có lợi ích thực tế, mọi người cũng không phải là những người thực sự tàn nhẫn, việc một người khác bị đuổi luôn khiến cho mình có cảm giác bất an. Cho nên trong trường học chuyện sống chung rất ít khi bị phanh phui ra trước trường, tôi nghĩ có lẽ là vì nguyên nhân trên.

Tôi không biết Tô Tiêu thực sự yêu anh ta hay là chỉ làm một cuộc giao dịch với anh ta, mà thực ra yêu là thế nào. Từ xưa đến nay yêu một người không bao giờ có thể hạnh phúc từ đầu đến cuối, yêu một người chính là sự trao đổi ngang bằng giữa hạnh phúc và khổ đau. Nếu khổ đau mà nhiều hơn hạnh phúc thì đó là tình yêu bất hạnh, nếu hạnh phúc mà nhiều hơn khổ đau thì mọi người sẽ nói đó là một đôi hạnh phúc, người trong cuộc cũng sẽ phối hợp tỏ vẻ thân mật. Thực ra những người từng yêu đều biết tình yêu luôn làm bạn đau vào một lúc nào đó

Cuộc sống cứ tiếp diễn yên ổn. Mỗi người vui với niềm hạnh phúc riêng của mình, đau khổ với nỗi đau riêng của mình. Cho đến một ngày có cô nữ sinh tên là Lưu Sa Sa phải nhảy lầu tự sát.

50. Tự sát

Một buổi sáng sớm mùa xuân, ai nấy đều chạy lên phòng học ở các khu giảng đường như thường lệ. Khi đi qua khu nhà của khoa Vật lí, tôi thấy có rất nhiều người vây quanh, ở đó còn được ngăn bởi dải ngăn cách màu đỏ. Tôi vốn không thích xem những cảnh náo nhiệt nên chỉ cho rằng đang xuất hiện vật cản trên đường và tiếp tục đi về phía phòng học.

Nhưng điều không thể ngờ tới nhất chính là khi tôi đến lớp học thì cả lớp đang náo loạn cả lên. Lưu Sa Sa của lớp chúng tôi tự tử, nhảy lầu tự tử! Cô ấy nhảy xuống từ nóc toà nhà mười chín tầng của khoa Vật lí! Vô số khuôn mặt chập chờn ẩn hiện trước mắt, không thể tin được, tôi liên tục nghe thấy có người nói: “Lưu Sa Sa nhảy lầu? Cô ấy ư! Sao có thể thế được!”. Dường như cả thế giới đang rối bời, dường như chỉ một giây nữa cả thế giới này sẽ nổ tung, mỗi một khuôn mặt đều chứa đầy vẻ kinh sợ, mỗi một đôi mắt đều tràn ngập hoài nghi, mỗi một người đều không dám tin đây là sự thật.

Cái giây phút ấy tôi thật không dám tin vào chính tai mình, không tin vào đôi mắt mình, không tin vào đầu óc mình và tất cả những gì xung quanh mình. Tôi cứ nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ. Đầu óc trống rỗng, không kịp tìm hiểu mà cũng không sao tìm hiểu được rồi hoảng hốt một hồi lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng khóc của một bạn thì chính tôi cũng không kìm nổi nước mắt.

Tôi cũng biết Lưu Sa Sa. Cô ấy khá cao, cũng khá xinh đẹp, chỉ có điều là làn da rất đen, bình thường cô ấy rất ít nói chuyện. Nghe nói nhà cô ấy làm kinh doanh, cũng có kha khá tiền, là người ngoại tỉnh. Đó đều là nghe nói, mối giao tình giữa tôi và cô ấy chỉ dừng lại ở cái gật đầu chào hỏi khi gặp nhau. Tôi cảm thấy cô ấy có chút thanh cao và lập dị, lẻ loi nhưng không hề có ác cảm với cô ấy.

Đột ngột quá. Trưa hôm qua tôi vẫn cảm thấy cô ấy xách nước sôi, một mình xách đến hai bình nước sôi chầm chậm lên cầu thang, tôi còn giúp cô ấy xách một bình lên. “Cảm ơn” chính là hai chữ cuối cùng mà cô ấy nói với tôi trong cuộc đời này.

Vậy mà, hôm nay, có người nói với tôi rằng cô ấy chết rồi. Cô ấy đã tự sát. Cô ấy nhảy xuống từ toà nhà cao mười chín tầng. Cô ấy giống như một cánh hoa héo tàn chầm chậm rơi xuống từ không trung trong đêm qua, rơi xuống từ sự sống đến


Disneyland 1972 Love the old s