
ỗ Nhược thanh thản hơn, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm ngọt ngào.
Nhưng lúc bước vào thang máy, nụ cười kia liền cứng đờ.
Trong thang máy chen chúc người, không ngờ chạm mặt một người.
Vóc người cao gầy, thần sắc lạnh lùng, mặc dù mặc áo khoác sáng màu đứng trong đám người, nhưng vẫn mang khí thế cao cao tại thượng không thể xâm phạm, đảo tầm mắt thấy Đỗ Nhược, con ngươi thoáng tối lại, ngay sau đó mặt không thay đổi sắc nhìn về phía trước.
Đỗ Nhược cúi đầu thu lại tầm mắt, cố gắng lùi sâu vào góc, làm như không thấy anh.
Lên tầng trên, trong thang máy rộng rãi hơn, cuối cùng giữa Đỗ Nhược và Kiều Cận Nam không còn ai, thang máy tiếp tục đi lên, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng động cơ chạy.
Đỗ Nhược không quay đầu lại, nhìn trong thang máy còn lại vài người, mắt nhìn chằm chằm màn hình hiển thị, vừa đến tầng 12 liền đi thẳng ra ngoài.
Cửa thang máy khép lại, chỉ còn lại Kiều Cận Nam cùng hai y tá.
Một người bèn lên tiếng, nhẹ giọng nói: “Bệnh nhân giường 1208 đã tỉnh lại?”
Một người khác trả lời: “Đúng là kỳ tích, cũng được năm năm, còn dài hơn so với thời gian tôi ở bệnh viện.”
“Có thể do bệnh nhân cảm nhận được lòng hiếu thảo của Đỗ tiểu thư, ngày ngày đều tới bệnh viện, không phải người con nào cũng làm được.”
“Đúng vậy, bây giờ người con hiếu thảo như Đỗ tiểu thư ít lắm, năm năm đấy!”
Thang máy “Đinh” một tiếng, đến tầng 18, Kiều Cận Nam cúi đầu sửa lại ống tay áo, đi ra khỏi cửa.
Cửa thang máy đóng lại lần nữa, lập tức hai tá kích động.
“Ôi, vừa rồi anh ấy nhìn tôi!”
“Nhìn nơi nào? Rõ ràng đang nhìn tôi!”
“Là tôi lên tiếng trước, nên anh ấy nhìn tôi!”
“Lúc tôi nói về Đỗ tiểu thư anh ấy đã nhìn tôi!”
“Ngày mai quay lại! Xem rốt cuộc là nhìn ai, hôm nay tan việc trước!”
“Được! Về thôi!”
***
Đỗ Nhược cầm cặp lồng giữ nhiệt đi vào phòng bệnh, liền thấy Tần Nguyệt Linh muốn xuống giường, cô hốt hoảng vội vàng để cặp lồng xuống, tới đỡ bà: “Mẹ cẩn thận một chút.”
Năm năm thành người thực vật, không những thân thể không linh hoạt, mà đầu óc cũng mơ mơ màng màng, rất nhiều chuyện không nhớ rõ, lúc này thấy Đỗ Nhược liền cười lên.
Đỗ Nhược vừa thấy nụ cười hiền lành trên mặt bà, liền ngây ngẩn.
“Nhược… Nhược…” Tần Nguyệt Linh khó khăn gọi tên cô.
Đỗ Nhược rưng rưng đáp một tiếng, giúp đỡ bà ngồi dựa vào thành giường cho thoải mái hơn.
Tần Nguyệt Linh nắm tay cô.
“Mẹ mới tỉnh lại, sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn, chúng ta không vội, mọi việc phải từ từ.” Đỗ Nhược đặt gối đầu sau lưng Tần Nguyệt Linh, đắp chăn giúp bà: “Buổi tối Tiểu Phong có thể lại đây, nếu em ấy biết mẹ có thể nói chuyện, nhất định sẽ rất vui.”
Nhắc tới Đỗ Hiểu Phong, Tần Nguyệt Linh vươn tay ra ước chừng.
Đỗ Nhược khẽ mỉm cười: “Mẹ muốn nói lần thấy Tiểu Phong, em ấy còn thấp như vậy?”
Tần Nguyệt Linh gật đầu.
“Bây giờ, không chỉ cao hơn, cũng hiểu chuyện hơn, không phải là bé trai bộp chộp ngày xưa nữa, ngày hôm qua mẹ cũng nhìn thấy đúng không?”
Tần Nguyệt Linh vui mừng, lắc lắc tay Đỗ Nhược, khó khăn nói câu gì đó.
Đỗ Nhược không hiểu.
Tần Nguyệt Linh chậm chạp lại lặp lại lần nữa: “Bố con …đâu?”
Ánh mắt Đỗ Nhược ngưng đọng, ngay sau đó cười nói: “Mẹ cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Để con đút cháo cho mẹ.”
Cô xoay người, nụ cười trên mặt biến mất.
Việc đời thường như thế, tốt xấu cùng tồn tại. Tần Nguyệt Linh đã tỉnh lại, điều này làm cho Đỗ Nhược vui vẻ, ngay cả việc Tần Nguyệt Linh quên một số chuyện, phản ứng đầu tiên của cô là thở phào một cái, ít nhất tạm thời cô có thể nhìn thấy người mẹ hiền lành vẫn luôn yêu thương cô. Nhưng có một số chuyện vẫn không thể lừa gạt không được.
Buổi tối Đỗ Hiểu Phong tới đây, biết tin liền thảo luận với Đỗ Nhược.
“Chị, bây giờ mẹ quên đi cũng tốt? Chẳng lẽ chị muốn nói thật cho mẹ biết? Nói bố qua đời khi mẹ vẫn đang hôn mê?”
Đỗ Nhược cau mày: “Tiểu Phong, có một số việc không lừa được cả đời, một ngày nào đó mẹ sẽ nhớ lại…”
“Nhớ lại hãy nói! Chẳng lẽ chị muốn bà bị kích động?”
Đỗ Nhược trầm mặc.
“Chị hãy tin, đây là lời nói dối có thiện ý.” Đỗ Hiểu Phong kéo tay Đỗ Nhược, vẻ mặt khẩn cầu: “Mặc dù việc bố qua đời không phải hoàn toàn là lỗi của chị, nhưng nếu như chị vẫn cố chấp muốn nói với mẹ, bà… Sẽ không tha thứ cho chị. Để cho tổn thương qua đi được không?”
Đỗ Nhược cúi đầu, dưới tàng cây, bóng hình trải dài dưới ánh trăng.
“Nếu là mẹ tự nghĩ ra, dù cho mẹ nhớ ra nguyên nhân nhưng bà sẽ hiểu nhiều năm qua chị đã chịu khổ rồi…” Đỗ Hiểu phong nắm chặt tay Đỗ Nhược: “Chị nghĩ đi, thật, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi. Nói không chừng mẹ vĩnh viễn quên mất mọi chuyện, về sau chúng ta vui vẻ sống bên nhau, chẳng phải rất tốt hay sao?”
Đỗ Nhược trầm mặc như cũ, không đáp lại Đỗ Hiểu Phong.
“Hoặc là chị vẫn hi vọng mẹ nhớ lại những chuyện kia, chị… không bỏ được đứa trẻ kia?” Đỗ Hiểu Phong cẩn thận nói những lời này .
Cậu không phải thằng ngốc, đối với những biến cố trong gia đình năm đó cậu đều biết, tuổi càng lớn, cậu càng hiểu được giá trị của tình thân, cho nên mấy năm này cậu không nhắc tới chuyện đứa trẻ với Đỗ Nhược.
“Nếu mẹ nhớ ra, cũng không nói