XtGem Forum catalog
Bong bóng

Bong bóng

Tác giả: Tây Tây Đông Đông

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325010

Bình chọn: 9.5.00/10/501 lượt.

cho chị biết rốt cuộc đem đứa bé đi đâu.” Trong lời Đỗ Hiểu Phong có mấy phần mất mát. “Năm năm trước mẹ có thể hạ quyết tâm đưa đứa bé đi, năm năm sau bà nhớ lại, sao có thể thay đổi tâm ý nói cho chị biết đứa bé ở nơi nào?”

“Không phải.” Đỗ Nhược mở miệng, thái độ kiên định: “Chị không muốn tìm lại đứa trẻ”

“Vậy chị…”

“Chẳng qua chị không hy vọng sau khi mẹ tỉnh dậy, lại trách chúng ta đã lừa gạt bà.”

“Chị, me hôn mê năm năm, ngày hôm qua ngay cả em cũng không nhận ra, sao có thể nhớ lại toàn bộ mọi chuyện.”

Đỗ Nhược vuốt trán: “Tiểu Phong, em vào với mẹ đi, chị muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút, phải nghĩ thật kỹ.”

Nơi bọn họ nói chuyện là ở rừng cây nhỏ phía sau bệnh viện, ban đêm mùa đông, gió vừa thổi, lá khô bay xào xạc, yên tĩnh mà thê lương. Sau khi Đỗ Hiểu Phong đi, không gian càng thêm yên tĩnh, Đỗ Nhược dựa vào một cây đại thụ ngồi xuống, mặc gió mát dội vào trái tim.

Cô đưa tay trái lên, dưới ánh trăng, vết sẹo trên cổ tay có chút dử tợn.

Những điều tốt đẹp bị thời gian dễ dàng cuốn đi, mà tổn thương vẫn luôn còn mãi.

Sáu năm trước cô trở về nước, không có hành lý, không có bằng tốt nghiệp, chỉ thêm đứa bé.

Vốn là một gia đình an ổn hạnh phúc nhưng vì cô mà đổ vỡ .

Lúc ban đầu là bố ép hỏi cô bố của đứa bé là ai, sau đó ép cô bỏ đứa bé đi, nhưng bác sĩ cho biết phá thai sẽ ảnh hưởng tới khả năng sinh sản sau này, sau đó nghĩ cách làm sao có thể lừa gạt hàng xóm anh em, sau khi cô sinh con liền lặng lẽ đưa đi.

Còn chưa xong việc, bệnh cũ của ông Đỗ tái phát, chưa tới nửa tháng đã qua đời.

Hai vợ chồng tương thân tương ái vài chục năm, Tần Nguyệt Linh hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật này, cho rằng Đỗ Nhược làm ông đỗ chịu đả kích quá lớn, phát bệnh qua đời.

Đỗ Nhược cũng nghĩ như vậy.

Từ nhỏ cô là niềm tự hào của cha mẹ, thông minh lại ngoan ngoãn, trong nhà giấy khen, văn bằng, giải thưởng đầy một ngăn tủ, cho tới bây giờ chưa để mọi người phải thất vọng, nhắc tới cô, giáo viên luôn khen không dứt miệng, các bạn học đều vẻ mặt ngưỡng mộ khi nói đến cô, học giỏi cũng không hiếm, xinh đẹp cũng không hiếm, biết đối nhân xử thế cũng không hiếm, nhưng học giỏi, xinh đẹp, biết đối nhân xử thế, thì đúng là hiếm thấy.

Cô lớn lên trong hào quang, trong tính cách luôn cao ngạo, cô cùng cha mẹ suy nghĩ giống nhau, cho rằng cuộc đời cô luôn thuận lợi, sáng chói.

Cho nên khi cô nghỉ học trở về, còn làm ra chuyện bại hoại gia phong, cô có đoán trước phản ứng của bố mẹ.

Ngoài dự liệu là mặc cho cô cầu xin thế nào, bố mẹ luôn luôn thương yêu cô cũng không để cho cô giữ lại đứa bé kia, tất nhiên, sau đó ba cô phát bệnh qua đời, mẹ cô gặp tai nạn xe cộ.

Cuộc đời của cô giống như xếp Domino, trong lúc vô tình làm đổ một khối, tất cả cố gắng cùng thành tựu đều trôi theo dòng nước, một khối lại một khối, cô từng cứu vãn nhưng chỉ còn lại một đống hỗn độn.

Đỗ Nhược ngồi rất lâu trong rừng cây nhỏ , cô vẫn cố chấp cho rằng, bài ngã không cần vội vàng, một mớ hỗn độn không cần vội vàng, cô sẽ dựng từng quân lên, sắp hàng chỉnh tề lần nữa, đội hình càng gọn gàng, kiên cố hơn.

Lúc cô bình ổn lại tâm tình muốn quay về, trong màn đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

Đỗ Nhược vội vàng nhấc máy, đầu điện thoại bên kia, giọng nói mềm nhũn ngọt ngào vang lên: “Chị Hoa nhỏ, em là Kiều Dĩ Mạc.”

Chương 7

Chị Hoa nhỏ?

Đỗ Nhược nghe liền cười rộ lên: “Dĩ Mạc, ai dạy con gọi cô là Chị Hoa nhỏ?”

Kiều Dĩ Mạc vui vẻ trả lời: “Là chú Mạnh! Chú nói tên của cô chính là một đóa hoa, gọi là cô giáo Đỗ rất cứng nhắc, gọi chị Hoa nhỏ mới thân thiết .”

Đỗ Nhược đang suy nghĩ lời này là có ý gì, bên cạnh một giọng nam yếu ớt truyền đến: “Đồ ngốc! Là quá xa lạ!”

“Không phải, gọi cô giáo Đỗ thì quá xa cách, chị Hoa nhỏ mới thân thiết.” Kiều Dĩ Mạc vội vàng sửa lại.

Tâm tình Đỗ Nhược khá hơn, giọng nói cũng mền mại hơn: “Sao lại biết số điện thoại của chị?”

“Chú Mạnh gọi tới vườn trẻ hỏi giúp em.”

“Ồ, vậy tìm chị có chuyện gì không?”

Kiều Dĩ Mạc trầm mặc một hồi, Đỗ Nhược cũng có thể tưởng tượng ra dáng điệu nháy mắt của cu cậu.

“Chú Mạnh nói em phải gọi điện thoại nói cám ơn chị, nếu không em đã bị người xấu bắt đi.” Kiều Dĩ Mạc nhìn nhìn Mạnh Thiểu Trạch bên cạnh, lần này cu cậu không nói sai chứ?

“Còn nữa, em ngã bệnh, chị Hoa nhỏ có thể tới thăm em được không?” Cuối cùng Kiều Dĩ Mạc cũng nói ra mục đích của cuộc gọi này, nằm trên giường bệnh vẻ mặt đầy hi vọng.

Đỗ Nhược cũng muốn đến, nhưng cuộc đối thoại sáng nay với Kiều Cận Nam, người có tiền thái độ ngạo mạn, chưa từng thấy ai tự phụ đến loại trình độ đó, trí tưởng tượng phong phú, cô chưa làm gì hết đã bị châm chọc tả tơi, muốn chủ động đến thăm Kiều Dĩ Mạc, sợ rằng người ta lại nghi ngờ cô có ý đồ khác.

“Chị phải đi làm, gần đây khá bận rộn, e rằng không có thời gian thăm em. Phải dưỡng bệnh thật tốt, nhanh nhanh ra viện cô giáo Đỗ thưởng cho một bông hoa nhỏ được không?”

Kiều Dĩ Mạc dẩu môi: “Bố nói phải đợi vết dị ứng trên người mất đi mới để cho em xuất viện.”

Đỗ Nhược muốn hỏi rốt cuộc tại sao lại dị ứng, dù sao đứa tr