
ông xa cách, còn rất nghiêm túc: “Anh sẽ đổi.”
Chương 46
Đỗ Nhược ngẩn người.
Lúc này trong đầu cô rất hỗn loạn, làm cho cô hoài nghi có phải cô nghe lầm hay không.
Kiều Cận Nam vừa mới nói cái gì?
Nếu ghép lại một câu đầy đủ là: “Đỗ Nhược, em nói những điểm em không hài lòng về anh, anh sẽ đổi.”
Đây là Kiều Cận Nam nói?
Hơn nữa Kiều Cận Nam còn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cô chăm chú, một tay cầm bút, một tay cầm văn kiện, giống như… học sinh nghiêm túc nghe giảng, chờ đáp án của cô.
“Đỗ Nhược?” Anh gọi cô một tiếng.
Tim Đỗ Nhược đập nhanh hơn, miệng khô lưỡi khô, cả người thấy lo lắng, bất an.
“Anh…” Đỗ Nhược liếm môi, cười khan hai tiếng: “Nói đùa đúng không?”
Kiều Cận Nam nhướng mày: “Em thấy anh có giống như đang nói đùa không?”
Đỗ Nhược không trả lời.
Những điểm không hài lòng về anh ta.
…
Nếu là ngày trước, chắc cô có thể phun ra hàng trăm điều mà không cần suy nghĩ, ví dụ như mắt cao hơn đầu, hay là cách nói chuyện quá hà khắc, là người cố chấp, hay chỉ trích…
Nhưng anh lại dùng thái độ nghiêm túc hỏi cô nên cô lại không thể nói thẳng ra.
Bản tính không phải nuôi dưỡng một hai ngày mà có, làm sao có thể vì một câu nói của cô mà nói đổi liền đổi. Hơn nữa khi cô không thể tưởng tượng nếu như một Kiều Cận Nam cười, nói chuyện hòa nhã, thân thiện dễ gần, thì không được tự nhiên cho lắm…
Đỗ Nhược hắng giọng một cái, nói: “Chuyện đó… Tôi có thể…”
Kiều Cận Nam nghiêm túc lắng nghe.
“Có thể không ngủ cùng anh được không?”
Vẻ mặt Kiều Cận Nam tối lại: “Vậy em muốn ngủ ở đâu?”
“Phòng khách.” Đỗ Nhược vội vàng đáp.
Kiều Cận Nam rũ mắt xuống: “Phòng khách bị hỏng khóa, không mở được.”
Đỗ Nhược: “…”
“Vậy tôi ngủ cùng dì Hồ.”
“Giường quá nhỏ, sẽ ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ của dì ấy, sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc.”
Đỗ Nhược im lặng nhìn anh, xem đi, thế này mà nói là sẽ thay đổi, chưa có gì đã gây khó dễ cho cô.
“Vậy tôi ngủ cùng Dĩ Mạc được không?” Đỗ Nhược vẫn không từ bỏ.
Kiều Cận Nam nhìn chằm chằm cô một lúc lâu mới trả lời:”Được.”
Đỗ Nhược thở ra một hơi.
Kiều Cận Nam nói tiếp: “Thằng bé ba ngày, anh bốn ngày.”
Đỗ Nhược: “…”
Chắc cũng nhận ra cô không vui, Kiều Cận Nam đành nhún nhường một bước: “Thằng bé bốn ngày, anh ba ngày.”
Đỗ Nhược: “…”
Kiều Cận Nam nghĩ anh nhượng bộ hết mức, anh tiếp tục nhìn văn kiện: “Con người.”
Đỗ Nhược dở khóc dở cười, anh đang mở hội nghị sao? Giải quyết từng vấn đề một… Anh còn ghi chép không ngừng, không biết là ghi lại cái gì, chẳng lẽ định làm bút ký?
Thấy cô không lên tiếng, kiều cận nam lại nhìn cô: “Không có?”
Đỗ Nhược vội vàng nói: “Về sau chuyện của tôi, anh có thể hay hỏi ý kiến tôi trước khi quyết định được không? Giống như việc vứt giày cao gót, có thể hỏi tôi một câu trước khi vứt đi?”
Kiều Cận Nam suy nghĩ một chút: “Có thể.”
Đỗ Nhược nói tiếp: “Còn có, nếu như tôi vô tình chọc tức anh, thì anh cứ nói thẳng ra, đừng giữ trong lòng được không?”
Qua vài lần, Đỗ Nhược cũng thừa nhận những lời Anne đã nói, lúc Kiều Cận Nam tức giận rất đáng sợ. Sắc mặt anh rất tệ, im lặng không nói gì, còn cô thì thấp thỏm lo lắng, giống như phạm nhân bị thẩm vấn nhưng lại không biết mình đã phạm tội gì.
“Vậy còn phải xem vì sao mà tức giận.” Kiều Cận Nam nhướng mày: “Có một số việc có nói em cũng không hiểu.”
Giống như chuyện của sáu năm trước.
Đỗ Nhược bất đắc dĩ, vĩnh viễn là tư thái ngạo nghễ hơn người… Anh ta chính là người như thế.
“Về sau nếu như tức giận, anh sẽ nói ra.” Kiều Cận Nam thản nhiên nói: “Tiếp tục.”
Đỗ Nhược suy nghĩ, hình như hết rồi?
Công bằng mà nói, sống chung với Kiều Cận Nam không quá khó khăn. Bản thân anh không phải là người nói nhiều, càng không phải người nhiều chuyện, chỉ cần không can thiệp vào chuyện của cô, không tức giận nổi nóng vô cớ, thì hai người vẫn có thể chung sống hòa bình.
Cô biết rõ, Kiều Cận Nam chủ động nhún nhường nhưng không có nghĩa cô không chút kiêng kỵ nói thẳng ra, ví dụ nếu cô nói muốn rời khỏi Kiều gia, chắc chắn Kiều Cận Nam sẽ tức giận.
“Tạm thời không có gì.” Đỗ Nhược quyết định dừng lại.
Kiều Cận Nam nhìn cô: “Chỉ những thứ này?”
Đỗ Nhược gật đầu: “Ừ.”
Kiều Cận Nam không nói nữa, Đỗ Nhược chuẩn bị ôm Kiều Dĩ Mạc về phòng: “Tôi ôm thằng bé trở về phòng.”
Kiều Cận Nam đóng văn kiện lại, đứng dậy trở về bàn làm việc: “Em ngồi thêm một lát.”
Đỗ Nhược không phản đối.
Bây giờ cô cũng phát hiện, chỉ cần không đối nghịch với anh, thì mọi chuyện đều dễ chịu hơn.
Kiều Cận Nam mở máy tính, trong thư phòng yên tĩnh trở lại, thình thoảng lại vang lên tiếng gõ bàn phím, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hoàn tất công việc, anh ngẩng đầu nhìn Đỗ Nhược.
Cô ngủ trên ghế sô pha, gối đầu lên cuốn sách của Kiều Dĩ Mạc, một tay che chở Kiều Dĩ Mạc ngủ bên cạnh. Kiều Dĩ Mạc chui vào trong lòng cô, hai tay ôm chặt lấy cô.
Anh đứng lên bước lại gần.
Ánh đèn sáng ngời, hai gương mặt đúng là rất giống nhau, nhưng trước đây anh lại không chú ý.
Mạnh Thiểu Trạch nói rất đúng, năm đó mắt mù nên anh anh mới để ý đến người ta.
Một tháng chờ đợi giác mạc thích hợp, anh chưa từng n