Bong bóng

Bong bóng

Tác giả: Tây Tây Đông Đông

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325791

Bình chọn: 8.00/10/579 lượt.

bao giờ quên.

Anh nói anh yêu cô.

Đây chính là yêu sao?

Nếu là thế thì cô không cần.

Chương 45

Có lúc Đỗ Nhược sẽ nghĩ, có thể do cấu tạo nam nữ khác nhau cho nên suy nghĩ cũng bất đồng. Giống như câu nói, đàn ông đến từ sao Hỏa đàn bà đến từ sao Kim.

Đàn ông có thể phân biệt rạch ròi giữa tình yêu và tình dục còn phụ nữ thì không thể.

Không cần quan tâm trước đây anh ta yêu cô đến mức nào, nhưng cô không thể chấp nhận được việc anh ta nói yêu cô sau lưng lại dây dưa với người phụ nữ khác.

Mấy năm nay việc khó khăn nhất chính là làm vết thương này liền sẹo, nhưng vẫn đau nhói làm cô nghi ngờ làm thôi miên thất bại, nếu không tại sao cô vẫn nhớ rõ mọi chuyện?

Cho nên anh ta chưa bao giờ hỏi cô đã quên mất những chuyện gì.

Lúc Đỗ Nhược về nhà, trời đã tối đen. Hồ lan mở cửa, vừa nhìn thấy cô giống như gặp cứu tinh vẻ mặt mừng rỡ, cao giọng nói: “Kiều tiên sinh, Đỗ tiểu thư đã về rồi!”

Đỗ Nhược bước vào nhà liền cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo. Kiều Cận Nam ngồi trên ghế sô pha, thức ăn trên bàn đã nguội, bát đũa đã bày sẵn nhưng không ai động tới. Kiều Dĩ Mạc cũng buồn bực không vui, ngồi trên ghế chơi xếp hình .

Câu nói của dì Hồ làm không khí bớt lúng túng, Kiều Dĩ Mạc vứt bỏ xếp gỗ nhào vào lòng Đỗ Nhược: “Chị Hoa nhỏ!” Kiều Cận Nam quay đầu lại nhìn cô sau đó đi tới bàn ăn, Hồ Lan vội vàng đi hâm nóng lại đồ ăn.

“Đi đâu?” Kiều Cận Nam làm như lơ đãng hỏi.

Đỗ Nhược do dự nhưng vẫn nói thật: “Gặp Hà Khâm Sinh nói mấy câu.”

Kiều Cận Nam đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt có chút tức giận.

Đỗ Nhược rũ mắt xuống: “Có vài lời muốn nói rõ ràng.”

Kiều Cận Nam nhìn cô, không nói thêm câu gì.

Đỗ Nhược thấy anh không truy cứu nữa, lại nói: “Chân của tôi đã khá hơn, tôi định ngày mai bắt đầu đi làm.”

Kiều Cận Nam đã sớm chuẩn bị trước, lấy ra một chuỗi chìa khóa, nói: “Ngày mai đi mua xe trước.”

Là chìa khóa biệt thự.

Từ đây tới chỗ làm rất xa, phương tiện công cộng lại không thuận tiện, nhưng mua xe…

“Em chọn một chiếc xe dưới kia cũng được.” Kiều Cận Nam bổ sung thêm.

Trong bãi đậu xe có khoảng mười chiếc xe, nhưng cô lái mấy chiếc xe sang trọng đi làm thì…

“Mua xe đi.” Đỗ Nhược nói khẽ: “Giống chiếc xe cũ của tôi là được.”

“Bố định mua xe tặng chị Hoa nhỏ để dỗ chị vui vẻ đúng không?” Kiều Dĩ Mạc yên lặng ăn cơm, đột nhiên giơ đũa lên nói: “Không thể quá hẹp hòi! Có cần con cho mượn tiền mừng tuổi không?”

Kiều Cận Nam gắp một miếng thịt bò nhét vào trong miệng nhỏ kia: “Ăn cơm bớt nói.”

Ngày hôm sau, Đỗ Nhược vẫn quyết định đi làm trước, sau khi chuẩn bị xong xuôi, lúc đổi giày mới phát hiện tất cả giày cao gót đều không thấy, chỉ còn lại giày thể thao, không phù hợp với quần áo cô đang mặc.

“Dì Hồ có nhìn thấy giày cao gót của con không?”

Hồ Lan ở phòng bếp hình như không nghe thấy, ngược lại Kiều Cận Nam trả lời cô: “Đều ném đi rồi.”

Đỗ Nhược: “…”

“Không cần đi giày cao gót.” Hiển nhiên Kiều Cận Nam ám chỉ hai lần trẹo chân vì giày cao gót.

Đỗ Nhược im lặng nhìn anh, chẳng qua trẹo chân là ngoài ý muốn, nhưng không thể bởi vì trẹo chân mà không đi giày cao gót? Quan trọng là Bạch Hiểu Vi yêu cầu rất cao với nhân viên, không thể một mình cô ăn mặc khác được?

Hình như Kiều Cận Nam nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Anh sẽ nói chuyện với Bạch Hiểu Vi.”

Vừa nói liền lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại, Đỗ Nhược vội vàng ngăn lại: “Được rồi, để tự tôi nói, ngày mai đi làm cũng được.”

Vì vậy cả ngày nay Đỗ Nhược không đi mua xe, mà là đi mua mấy đôi giày cao gót.

Lúc mua giày cô vẫn đang suy nghĩ về Kiều Cận Nam.

Nếu nói anh thích cô, nhưng cô hỏi anh hai lần anh đều phủ nhận, nói anh không thích cô vậy thì anh tìm mọi phương pháp giữ cô bên anh để làm gì.Anh không muốn cô đi giày cao gót, là muốn tốt cho cô, chi tiết nhỏ anh cũng chú ý tới, làm người khác rất cảm động, nhưng vào tay anh, phương thức xử lý biến thành vứt hết giày cao gót.

Vốn dĩ là chuyện làm người ta cảm động, cuối cùng lại làm người ta tức giận.

Chẳng lẽ anh ta luôn đối xử với người khác như thế? Đối với bạn gái cũng như thế?

Khó trách ba mươi tuổi vẫn không không tìm được mẹ cho Dĩ Mạc…

Đỗ Nhược không thể nào hiểu Kiều Cận Nam, Kiều Cận Nam không thể nào hiểu Đỗ Nhược. Đúng lúc Mạnh Thiểu Trạch tới văn phòng, Kiều Cận Nam liền hỏi một câu: “Mạnh Tử, đối với đôi giày đi không thoải mái thì cậu xử lý như thế nào?”

Mạnh Thiểu Trạch ngạc nhiên nhìn anh: “Dĩ nhiên là vứt bỏ.”

Kiều Cận Nam nhướng mày, quả nhiên người không bình thường chính là Đỗ Nhược.

Đôi chân bị chai vì giày cao gót, anh cảm thấy không nên đi nó, nhưng ánh mắt của cô giống như anh gây ra chuyện không thể tha thứ.

“Này, cậu và Đỗ Hoa nhỏ đã tới giai đoạn nào?” Mạnh Thiểu Trạch lại hóng hớt chuyện bát quái.

Anh biết gần đây Đỗ Nhược ở lại Kiều gia, cô ấy là mẹ Kiều Dĩ Mạc là sự thật. Anh rất tò mò, rốt cuộc Kiều Cận Nam sống chung với Đỗ Nhược thế nào.

Đỗ Nhược là người thích mềm không thích cứng, phải để Kiều tam thiếu gia dùng thủ đoạn giữ lại bên cạnh thì có thể thấy được Đỗ Hoa nhỏ không có hứng thú với bố Dĩ Mạc. Bây giờ người ở


Teya Salat