
ớc thì hơn.- nó nghĩ mình nên tránh mặt thì tốt hơn. Vừa bước lên thì Phong kéo nó lại.– Ko cần đâu. Nói thì đã nói rồi. Ko cần phải tốn nhiều time làm gì!– Tốn time ư. Mình là người làm cậu tốn time sao? Tại sao cậu lại đối xử với mình như vậy chứ?- Trang cố gắng nói, giọng có chút ấm ức.– Đơn giản là mình ko thích cậu. Câu trả lời này cậu mãn nguyện chứ?– Mãn nguyện được sao? Cậu nghĩ như vậy là xong sao? Cậu làm mình tổn thương cậu biết ko?– Phong! Xin lỗi cô ta đi!- nó khó chịu khi Phong đối xử với Trang như vậy.– Đó là tại vì cậu tự chuốc lấy chứ mình có thích cậu đâu. Mình đã nói cả chục lần rồi, đừng theo mình, cậu cứ hành động như vậy chỉ làm cho mình ghét thêm thôi.- Phong tuyên bố thẳng thừng.– Phong. Có hơi quá ko?- nó bức xúc– Cô im đi! Thế tại sao cậu lại cứu mình?- Trang thắc mẵc– Chỉ vì thương hại mà thôi.Nó nhìn Phong đầy kinh ngạc. Tiếp xúc bao lâu nay ko ngờ Phong lại là người tuyệt tình như vậy. Nó thất vọng vì cậu đã nói những lời như vậy. Nó biết Trang rất đau lòng, rất hận nhưng làm sao đươc, đó là cách tốt nhất cho cô. Trang đang rưng rưng nước mắt nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ mạnh mẽ.– Được thôi. Nếu đó là những gì cậu muốn.Trang quay mặt đi, đúng lúc đó cả đám người xông ra. Thì ra lúc nãy là màn chào hỏi để tìm cớ đánh Phong. Nhưng làm sao mà đánh lại được nó với Phong chứ. Với nó, những tên như vậy ko đáng để ra tay còn Phong thì chắc chắn bọn họ ko phải là đối thủ của cậu. Trận đánh này ko đánh cũng biết ai thắng nhưng tại sao Trang lại sơ xuất như vậy chứ. Thật khó hiểu. Trang là người rất quyết đoán mà. Một tên, hai rồi ba và cả đám xông lên, nó cũng chã có hứng thú đánh nhau tý nào nhưng đã diễn thì diễn cho chót. Đánh nhau được một lúc thì nó thấy Trang rút trong túi mấy con dao. Phóng dao là sở trường của cô nhưng nó và Phong là những người học võ làm sao mà hạ được. Thật chẳng ra gì. Vừa hạ được một tên thì ngay lập tức Trang phóng dao vào nó và may mà nó tránh được nhưng tại sao lại là nó, chẳng lẽ mục tiêu là nó sao. Ko phải, chắc chắn là ko phải. Con dao thứ hai vẫn là nó, nó vẫn tránh được, đến con dao thứ ba thì nó sượt qua mặt và nó phát hiện ra dao có tẩm độc. Loại cực kỳ độc. Được điều chế từ nọc độc của rắn hổ mang. Nó đứng thẳng dậy. Nhìn thẳng vào Trang. Nó đơ đi một lúc, đúng lúc đó có một tên dùng gậy đập vào người nó may mà Phong đã đá hắn ra.– Chị bị làm sao vậy? Có chuyện gì sao?Đúng lúc đó Trang lại phóng ra một con nữa. Nhằm thẳng hướng nó. Nó nhìn Phong:– Phong! Cẩn thận.Nó đẩy cậu sang một bên nhưng Phong cũng kịp nhận ra con dao đang hướng về nó, cậu nắm lấy tay nó kéo nó sang một bên, nó ngã và Phong, cậu đã bị con dao đâm phải. Nó khá hốt hoảng, con dao đâm rất gần vị trí tim.– Phong! Cậu ko sao chứ.Mắt cậu dần dần khép lại, ko thể để chuyện này xảy ra được. Nó rút điện thoại ra thì Trang xông tới đâm dao vào một tên đang cố giết nó.– Loại độc này thuộc cấp độ mấy?- nó lo lắng thật sự– Cấp 9.– Vậy sao?– Chị còn ko mau đưa cậu ta tới bệnh viện hay sao?– Bệnh viện ở đây làm sao mà chữa khỏi được cho cậu ta được chứ?– Cái gì? Làm sao có chuyện đó.– Ko cần phải làm quá lên như vậy. Tôi biết phải xử lý thế nào. Nhưng phải dùng đến độc thì ko hay tẹo nào.Đúng lúc đó có một chiếc xe chạy tới. Nó đưa Phong lên xe. Chiếc xe chạy thẳng tới khu biệt thự của nó. Có ba người chạy ra giúp nó đưa Phong vào nhà.Trong căn phòng, chỉ có mình nó và Phong, nó lấy trong tủ ra một loại thuốc, vừa tiêm vô cơ thể Phong thì nhịp tim của cậu đã bình thường chứng tỏ thuốc đã có tác dụng. Nó an tâm ra ngoài. Buổi trưa nó chưa ăn gì nên giờ phải lấp đầy đã. Nó đang ăn thì có người chạy tới:– Cô chủ, cậu ta có những biểu hiện rất lạ. Em sợ.Nó dừng ăn, chạy tới chỗ Phong. Vừa bước vào nó đã rất ngạc nhiên khi cơ thể của Phong đang kháng thuốc. Không còn cách nào khác, nó lấy một ống tiêm, tiêm vào tay mình, sau khi truyền một ít máu của mình vào người Phong thì cơ thể cậu đã hạ nhiệt, cơn co giật cũng giảm. Nó hơi thắc mắc là tại sao cơ thể Phong lại kháng thuốc như vậy. Có nhiều điều nó vẫn chưa biết về Phong. Thật sự cậu ta là người như thế nào chứ?Mãi lo cho Phong mà đã đến tối. Nó ko quên bữa tiệc tối nay nhưng hơi do dự ko biết có nên đi hay ko. Một phần trong nó muốn đi một phần vì lo cho Phong. Bị độc cấp độ 9 ko phải là chuyện đùa nếu cậu ta ko được tiềm thuốc đúng giờ có thể bị mất mạng lúc nào ko hay. Cuối cùng nó quyết định lên phòng thay đồ rồi ra lấy xe. Địa điểm tối nay là nhà hàng năm sao của thành phố. Nó đậu xe ở phía xa nhà hàng vì ko muốn gây sự chú ý. Đi bộ một đoạn thì có một chiếc xe chạy tới, cửa kính mở xuống thì lại gặp Nam. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Đi đâu cũng gặp.– Cô làm gì ở đây vậy?– Liên quan gì đến anh.– Vậy ak. Tôi tưởng chúng ta cùng đường. Nếu ko phải thì thôi.Dứt câu Nam lái xe đi thẳng làm cho nó tụi cả hứng. Đi bộ gần tới nơi thì thấy Nam đi lại:– Chào!– Hồi nãy gặp rồi chào làm gì nữa.– Thì bây giờ là chào nhau chính thức.– Thế cô bạn gái của anh đâu? Cô ta mà bt anh như thế này chắc điên tiết lắm nhỉ?– Cô ấy ko nhỏ mọn như ai đó đâu.– Um. Chắc v