Boss đại nhân! Ta thua rồi

Boss đại nhân! Ta thua rồi

Tác giả: JenRee Nguyễn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325151

Bình chọn: 7.5.00/10/515 lượt.

hấy nỗi xót xa của một trái tim

Đã yêu hết lòng đã từng tin hết lòng

Làm sao anh trông thấy khóe môi kìm chặt tiếng khóc

Nếu như anh không phải là chính anh

Làm sao anh xóa hết được nhớ thương từng ngày đã qua

Mỗi khi nghĩ về chỉ thêm đau nhói lòng

Làm sao anh hay biết khoảng trống của những ngày xa nhau

Nếu như anh không phải là chính em.

Tiếng hát lúc cao trào lúc bi thương như cơn sóng tràn vào lòng Hàn Phong. Nhất là giọng hát này như cào xé tim gan hắn. Theo bản năng, hắn nhắm mắt lại.

Lòng hắn không thể nào đối mặt được với bóng dáng như không còn một chút sự sống nào kia.

Là hắn sai lầm rồi sao?

Không, cho tới bây giờ, hắn, không bao giờ phạm sai lầm.

Tiếng ca dần dần dừng lại, trong một nốt trầm thấp tựa như nỗi lòng ai oán của cô. Hàn Phong dường như vẫn còn đắm chìm trong tiếng hát mềm mại của Uyển Nhi, cho đến khi mở mắt ra, hắn mới ý thức được bầu không khí yên tĩnh quỷ dị!

Khác với sự yên tĩnh của lúc nãy là bầu không khí là sự im lặng chết chóc, xuyên qua từng tế bào của Hàn Phong. Hắn nhìn về phía gương mặt xanh xao của cô tâm co thắt lại…

Cô…thế nhưng lại là tự mình giày vò đến như thế sao?

Chẳng lẽ…cô tình nguyện lựa chọn cách thức này mà rời xa hắn sao?

Chương 50 : Hãy thả tôi ra

Hoàng Nhật….

– Giờ đã gặp được rồi, anh có việc bận phải đi – Hàn Phong đi đến chiếc ghế đối diện với Thiên Băng, hắn tháo chiếc kính râm ra nhếch một bên môi lạnh lùng hỏi.

– Ngồi xuống đi đã, dù sao cũng đã mười năm rồi.- Thiên Băng mỉm cười, bàn tay thon dài cẩn thận khuấy ly nước cam ép trên mặt bàn.

– Được rồi, chỉ một chút thôi đấy.

Hàn Phong ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn thủy tinh mìm cười lạnh lùng, nụ cười đó lúc nào cũng xuất hiện trên gương mặt của hắn.

– Anh có muốn uống cafe không? – Thiên Băng nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của Hàn Phong thì mỉm cười, ánh nắng soi vào gương mặt dịu dàng của cô càng khiến cho nụ cười thêm rạng rỡ.

– Không cần đâu, anh đã tìm ra bí mật về chiếc chìa khóa ấy chưa? – Thiên Băng thôi cười, ánh mắt trở nên nghiêm túc nhìn xoáy vào Hàn Phong.

– Anh đã xem xét rất kĩ về chiếc chìa khóa ấy, hình điêu khắc trên con rồng thiếu mất một con mắt được làm bằng kim cương đỏ. – Hàn Phong bình thản nói, trên gương mặt cương nghị có chút bất an.

– Vậy sao? Em nghĩ rằng viên kim cương đó là mấu chốt của việc giải quyết vấn đề này đấy! – Thiên Băng uống một ngụm nước cam, bàn tay xoay xoay chiếc cốc thủy tinh.

Hàn Phong nhíu đôi mày.

– PHải. Anh đã nói bọn họ đi điều tra rồi nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng tìm được như thế.

– Em cũng nghĩ vậy. Sao Vũ không đến đây? – Thiên Băng nhìn quanh rồi cất tiếng hỏi

– Anh nhốt cậu ta lại rồi. – Hàn Phong bình thản trả lời tựa như chuyện này vốn không có gì là nghiêm trọng.

– Sao? Chẳng phải anh ta là cận thần bên cạnh anh sao? – Thiên Băng ngạc nhiên cất tiếng hỏi, từ năm cô mười sáu tuổi đã nghe nói về Vũ qua lời kể của Hàn Phong và cũng gặp được vài lần nên hỏi vậy.

– Cậu ta dám cãi lại mệnh lệnh của anh, bị như thế là còn nhẹ. Em đừng xen vào chuyện của anh. – Hàn Phong nhíu mày, hắn không thích hỏi quá nhiều về cuộc sống của hắn.

– Được rồi. – Thiên Băng biết rõ tính cách của Hàn Phong, cho dù ngày xưa họ là một cặp nhưng hắn không bao giờ nói bất cứ chuyện gì về tổ chức cho cô nghe.

Hàn Phong nhìn đồng hồ trên tay, cất giọng:

– Anh về đây.

– Khoan đã, Anh hãy về thăm cha nuôi đi, ông ấy rất nhớ anh.

Hàn Phong cười to thành tiếng như nghe được truyện tiếu lâm, lạnh lùng nói:

– Nhớ anh? Căn bản ông ấy không xem anh là con của ông ta.

Nói rồi Hàn Phong sãi bước bỏ đi để lại Thiên Băng ngồi đó với nụ cười khinh khỉnh.

Cô sớm biết hắn sẽ nói vậy chỉ là…Không ngờ Hàn Phong còn giận nhiều đến thế.

Cô mở chiếc điện thoại ra, liên lạc với một người lạ mặt.

– Tôi đây. Tôi quyết định sẽ hợp tác cùng với cậu có gì tôi sẽ gọi lại cho cậu.

-….

– Ok. Tôi biết rồi nhưng…cậu không được gây trở ngại cho Hàn Phong.

-….

– Tạm biệt.

Thiên Băng ngồi một chút rồi đứng dậy rời khỏi Hoàng Nhật, nụ cười lạnh lùng vương trên gương mặt của cô.

***

Sắc trời dần dần trở nên tối lại, cả thủ đô Hà Nội chìm trong một màu ráng vàng đầy mờ ảo. Tiết trời mùa đông vốn rất lạnh nhưng trong tâm của Hàn Phong còn lạnh hơn gấp nhiều lận, cứ mỗi lần nghĩ đến cô hắn đều cảm thấy đau.

Có lẽ giờ này Uyển Nhi cũng đã tỉnh rồi. Hàn Phong nghĩ vậy liền lái xe thẳng đến bệnh viện, vào phòng thăm cô.

Cô gái nằm trên chiếc giường trắng tinh với đôi mắt nhắm nghiền lười biếng mở ra.

Hàn Phong chầm chậm ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, vương một tay dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, từ tốn mà gạt nhẹ những sợi tóc đang bết trên mặt.

– Sao còn không mau mở mắt ra, em định ngủ đến khi nào?

Không có tiếng trả lời, cả căn phòng đều chìm vào một không khí nặng nề, yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe được tiếng thở nhè nhẹ của cô. Hắn xoa mái tóc mượt mà thầm thở dài.

Đúng lúc đó Anh Luân bước vào.

– Sao cô ấy còn chưa tỉnh vậy?

– Vậy à, để tôi xem, đáng ra lúc này phải tỉnh rồi chứ. – Anh Luân thấy lạ, vội đi đến xem thử.


Old school Swatch Watches