XtGem Forum catalog
Bước tiếp theo, thiên đường

Bước tiếp theo, thiên đường

Tác giả: Diệp Văn Du

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324802

Bình chọn: 7.5.00/10/480 lượt.

ông minh đúng mực, vì thế người lớn rất thích cô, trong đó đương nhiên bao gồm cả giáo viên chủ nhiệm.

Khi đó bạn nhỏ Trần Nhiễm Mộng do được gia đình nuông chiều đã trở thành một cô bé ngang ngược, tuy vẻ ngoài ưa nhìn nhưng luôn nghịch ngợm gây chuyện, như đâm bút vào người bạn học, ném giẻ lau bảng vào mặt người khác, những trò bịp bợm của cô nhiều vô kể, nhưng cô bé lại thường xuyên đạt giải trong các kỳ đại hội thể dục thể thao nên giáo viên chủ nhiệm vừa quí vừa không hài lòng về cô.

Năm lớp bốn có môn kỹ thuật dạy làm những vật thủ công đơn giản, trong một tiết giữa học kỳ, giáo viên kỹ thụât chuẩn bị dạy học sinh làm túi gấm. Vừa vào lớp, các bạn nhỏ đã xếp hàng lên bục giảng nhận vải, trật tự hỗn loạn, cô giáo liên tục nhắc nhở nhưng cả lớp vẫn hỗn loạn.

Đến lượt Lộ Nghiên và Trần Nhiễm Mộng, hai bàn tay nhỏ nhắn cùng chìa ra hướng về phía tấm vải hồng nhạt, trên mặt vải có in hoa văn. Khi đó Lộ Nghiên không hiểu một người bạn nhỏ kỳ quái như Trần Nhiễm Mộng sao lại có thể thích loại vải hoa này, lời giải thích duy nhất là cô ấy cố ý. Bạn nhỏ Lộ Nghiên tuy là một đứa trẻ biết nghe lời nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ để người khác ức hiếp, vì thế ngày hôm đó đã diễn ra cảnh tượng khiến cô giáo phải kinh ngạc: hai cô bé xinh xắn cùng giằng co mảnh vải hoa đáng yêu, giận dữ nhìn đối phương, không hề có ý định buông tay. Cuối cùng cô giáo quyết định phân mảnh vải này cho Lộ Nghiên, lý do vì Lộ Nghiên ngồi phía trước Trần Nhiễm Mộng nên Lộ Nghiên là người chọn trước. Vì thế, Trần Nhiễm Mộng đã liệt Lộ Nghiên là kẻ thù số một của cô ấy. Do tuổi nhỏ nên ngày đó họ không công kích nhau bằng lời nói mà rất thẳng thắn tấn công vào cơ thể.

Vì vậy, trong nửa kỳ sau đó, “cuộc chiến đấu” của hai bạn nhỏ diễn ra không ngừng. Tuy nhiên nó cũng chỉ diễn ra trong nửa kỳ vì lên lớp năm, nhà Lộ Nghiên chuyển đi nên cô cũng chuyển trường. Sự việc này dần mờ nhạt đi, mãi đến lần này hai người gặp nhau.

Thoát khỏi những ký ức cũ, Lộ Nghiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã thấy kim giờ dừng ở vị trí số 10. Cô liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn nằm im, cầm miếng vải vừa mua ở hàng rong vỉa hè mấy ngày trước phủ lên, không nhìn thấy cho đỡ phiền lòng.

Trong lúc tắm trí óc của Lộ Nghiên vận động rất nhanh, cô cảm thấy kỳ lạ vì sao nhiều năm như vậy thẩm mỹ và sở thích của cô không hề có một bước tiến, những đồ yêu thích của hai mươi mấy tuổi và mấy tuổi vẫn giống nhau, nói ra thì thấy chính mình thực sự rất cứng đầu cố chấp. Cô mơ hồ nhớ hồi học lớp 8 mình từng thích một cậu bạn trai cùng lớp, vóc dáng cao gầy nhưng không đánh mất cảm giác khỏe mạnh, dáng vẻ đứng đắn, vừa nhìn đã thấy khí chất chính trực. Lộ Nghiên cứ suy nghĩ mãi về dáng vẻ mơ hồ của cậu ấy, cuối cùng trong trí não lại hiện ra hình ảnh của Thẩm Nham, rồi dừng lại ở khuôn mặt của Trần Mặc Đông. Đúng là âm hồn không tan, Lộ Nghiên lau lau tóc cho khô, rồi chuẩn bị ngủ.

Trong lúc mơ màng, dường như Lộ Nghiên nghe thấy tiếng điện thoại di động rung, nhưng lại cho là ảo giác của mình vì khi cô ngủ thường có thói quen tắt điện thoại, lẽ nào hôm nay mình đã quên, trong lúc cô mơ màng nghĩ đã thiếp đi.

Do ngủ không đủ giấc, công việc ngày hôm sau của Lộ Nghiên gặp phải khó khăn, vì thế cô quyết định xuống lầu hít thở không khí. Đi từ thang máy xuống, cô nhìn thấy mấy người đang vây quanh thang máy bước vào, thình lình xuất hiện ở giữa là người mà mấy ngày rồi không gặp – Trần Mặc Đông. Lộ Nghiên thầm chửi rủa trong lòng, đúng là duyên phận. Lịch sự nhường đường cho lãnh đạo, vô tình bắt gặp ánh mắt của Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên cúi đầu nói “Trần tổng” coi như lời chào hỏi, sau đó nghiêng người bước về phía mục tiêu của mình.

Quả nhiên vài phút sau điện thoại của Lộ Nghiên thực sự rung lên như cô nghĩ. Nhưng điều bất ngờ là người gọi điện không phải Trần Mặc Đông mà là trợ lý Tiêu Mông.

“Cô Lộ, Trần tổng mời cô trưa nay đến Joyage, anh ấy đã đặt chỗ rồi.”

Trần Mặc Đông đoán chắc cô sẽ không để anh mất mặt trước người khác, nên đã lợi dụng cô trợ lý xinh đẹp truyền đạt mục đích của anh, thật là bực bội.

“Em không đi.” Ngắt điện thoại, Lộ Nghiên gửi cho Trần Mặc Đông một tin ngắn gọn.

“Tùy em, dù sao anh vẫn đi.” Trần Mặc Đông trả lời.

Đối diện với khuôn mặt tươi cười xấu xa của Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên lại tự mắng mình là heo. Cuối cùng cô vẫn tới, không có lý do gì để từ bỏ mỹ vị. Hai người thường đến nhà hàng này, nằm đối diện với công ty, những món ăn trong cửa hàng cung cấp với số lượng có hạn, mùi vị rất tinh tế. Hai người ngồi trong căn phòng tao nhã, yên tĩnh, tâm tình khác xa nhau, như thể mấy ngày không liên lạc đã trở thành người lạ.

“Sao không nhận điện thoại của anh?”

“Ngủ rồi.”

“Vậy sau đó nhìn thấy sao không gọi lại?”

“Bận quá, quên mất.”

“Bận quá?” Trần Mặc Đông bật cười.

“Anh đừng có dùng cái giọng điệu này, đương nhiên em không bận như anh, không những bản thân anh bận mà cả người mang theo bên cạnh cũng bận cùng, nhưng bận cái gì thì chỉ bọn anh biết thôi.”

“Đừng nói với anh là em đang ghen với Tiêu Mông đấy nhé.”

“Em thèm vào, thích