
ra được độ ấm, cả cơ thể Lộ Nghiên cũng ấm theo.
Trần Mặc Đông không nói nữa, chỉ lặng lẽ xoa bụng cho Lộ Nghiên.
Tuy “chiến dịch” lần này miễn cưỡng có thể coi là Lộ Nghiên thắng, nhưng người khổ cuối cùng vẫn là Lộ Nghiên. Buổi tối hôm đó, Lộ Nghiên lo Trần Mặc Đông đói nên vẫn dậy nấu mì cho anh. Rõ ràng vừa nãy Trần Mặc Đông nói nhiều quá nên khi ăn không nói một câu nào, ngay cả câu hỏi của Lộ Nghiên cũng bị anh lơ là bỏ qua.
Chương 30: Những Ngày Tháng Thường Nhật (3)
Lộ Nghiên và Tô Tiểu Lộ đi ra từ rạp chiếu phim đã gần chín giờ, hai người cùng đi đến một quán lẩu tự phục vụ. Tô Tiểu Lộ vừa ăn thịt, vừa oán giận ý chí mình không kiên định. Tiểu Lộ là cô gái có dáng người chuẩn, không gầy không béo, chỉ là khuôn mặt phúng phính khiến người khác có cảm giác cô như một viên ngọc đầy đặn. Vì vậy, Tiểu Lộ tuyên bố “Từ ngày mai, mình bắt đầu giảm béo”, chỉ là cái “ngày mai” này mãi ở thì tương lai xa vời.
“Mấy ngày nay sao không vội về nhà vậy?”
“Về nhà buồn chán quá.”
“Hóa ra hồi đầu về nhà không chán hả?”
Lộ Nghiên ngẫm nghĩ: “Cũng chán.”
Gần đây Lộ Nghiên thích các loại kịch tạp kỹ, kịch nói, ca kịch, thậm chí cả kịch thiếu nhi. Chỉ cần rạp hát không ở xa nhà, nhất định cô sẽ đi xem. Hôm nay là lần đầu tiên Lộ Nghiên đi xem phim vì Tô Tiểu Lộ liên tục nhấn mạnh nhân vật nam chính của bộ phim rất có khí phách đàn ông nên cô quyết định đi xem.
Thời gian này, chỉ khi đưa mình vào trong câu chuyện của người khác, Lộ Nghiên mới có cảm giác yên tâm, như thể khi ấy gánh nặng trong lòng cô được đặt xuống. Tuy cô cảm thấy lòng mình rất bối rối nhưng lại không thể giải thích vì sao. Cô giống như một người ở trong bóng tối bất lực cố gắng tìm lại vật bị mất.
Gần đây Lỗ Mạn liên tiếp gọi điện “quấy rầy” Lộ Nghiên, trước kia một tuần gọi một hai lần, nhưng hiện giờ ngày nào cũng gọi. Lộ Nghiên đoán cô ấy và Cố Dịch Hiên chắc nảy sinh mâu thuẫn gì đó, mấy lần cô đã nói bóng gió với Lỗ Mạn.
“Em đừng trêu chị, chị và anh ấy rất ổn.”
“Ừm.”
“Em và Trần Mặc Đông cũng ổn chứ?”
“Chị ám chỉ mặt nào?”
“Mọi mặt.”
“Cũng bình thường.”
“Thế vì sao chị lại cảm thấy giọng nói của em đầy u oán?”
Lộ Nghiên không đáp lại, đợi câu nói tiếp theo của Lỗ Mạn.
“Em phải hiểu rằng công việc của cậu ấy rất bận nên mới để em phòng đơn gối chiếc như vậy.” Ngữ khí của Lỗ Mạn đầy mập mờ, nhưng không mất đi sự nghiêm túc.
“Chị đang nói tốt hộ anh ấy đấy à?”
“Sao có thể, nếu muốn giúp thì phải giúp em chứ, dù sao chị cũng đã tận mắt nhìn em lớn lên.”
“Nói như thể chị già lắm ấy.”
“Đúng là nha đầu thối độc miệng.”
Hai người cùng bật cười.
“Ngày mai cùng chị đi bệnh viện kiểm tra nhé.”
Lộ Nghiên thấy sợ hãi khi nghe thấy câu nói này, đồng thời cô cũng cảm thấy chấn động, sợi dây căng trong lòng đột nhiên bị đứt phựt. Sau khi đồng ý với Lỗ Mạn, Lộ Nghiên ngắt điện thoại, lặng lẽ ngồi xuống sô pha, trong lòng thấp thỏm không yên. Quả cầu vẫn luôn ở trên đỉnh tháp nhọn nay đột ngột mất cân bằng rơi xuống, trong quá trình rơi xuống, mỗi lần đập vào vách tường đều để lại một vết tích nho nhỏ trong lòng Lộ Nghiên, tuy không đau không ngứa nhưng chỉ cần nhìn thấy lại khiến chính mình hoảng hốt.
Sáng hôm sau, Lộ Nghiên đi kiểm tra cùng Lỗ Mạn. Hai cô gái đứng trước cửa phòng xét nghiệm.
“Sao chị không để Cố Dịch Hiên đưa đi?”
“Anh ta nói nhiều quá, nào là không được thế này, không được thế kia…”
“Chị nói cứ như đang khoe khoang hạnh phúc ấy.”
“Thế sao?” Lỗ Mạn cúi đầu xoa chiếc bụng vẫn chưa hiện hình.
“Em và Trần Mặc Đông chưa định có con sao?”
“Muốn có chứ, nhưng em vẫn chưa thấy gì cả.” Lộ Nghiên nói rất thản nhiên, như thể cô không hề cảm thấy đáng tiếc, nhưng trên thực tế như thế nào thì chỉ lòng cô hiểu rõ.
“Hay là hôm nay em cũng kiểm tra luôn đi, không chừng lại mang thai rồi thì sao.”
Lộ Nghiên không biết vì sao mình lại nghe lời Lỗ Mạn, kết quả đúng như những gì cô nghĩ. Từ khi hai người quyết định có con đến giờ cũng đã một thời gian, sinh hoạt của hai vợ chồng vẫn bình thường, nhưng Lộ Nghiên mãi chưa có tin vui. Tuy Trần Mặc Đông không nói gì, nhưng mỗi lần đều cố gắng dùng hết sức lực làm Lộ Nghiên thỏa mãn, thậm chí sau mỗi lần kích tình, ánh mắt của anh còn ẩn chứa sự hi vọng.
Người bên cạnh đang mang một sinh mệnh bé nhỏ bỗng dưng khiến vấn đề vẫn luôn thấp thỏm của Lộ Nghiên được hóa giải. Cuối cùng cô cũng hiểu sự bất an trong lòng mình đến từ đâu.
Sau khi kiểm tra xong, hai người cùng đi đến một quán ăn quen. Cả hai đều rất thích các món cay ở đây.
“Khi nào Trần Mặc Đông về?”
“Không rõ nữa, nhưng chắc cũng phải hai ngày nữa.”
“Hai người sống kiểu gì vậy?” Lỗ Mạn mang vẻ mặt hoàn toàn không đồng tình.
*****
Sau khi rửa mặt, Lộ Nghiên nhe miệng nhìn hàm răng của mình trong gương. Quả thực cô có hàm răng rất nhỏ, trước đây cô chưa từng phát hiện ra điều đó. Đúng lúc này Trần Mặc Đông đi vào nhà vệ sinh, ngắm nhìn toàn bộ cảnh tượng này, anh bật cười đến mức không còn để ý hình tượng của mình.
Tối qua Trần Mặc Đông đi công tác về. Lộ Nghiên không “hứng thú”, nhưng Trần Mặc Đông lại hoàn toàn n