The Soda Pop
Buổi chiều Windows – Nguyễn Nhật Ánh

Buổi chiều Windows – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322290

Bình chọn: 10.00/10/229 lượt.

ng thững trở về chỗ ngồi, lòng vẫn thấp thỏm không yên.

Chỉ còn ba đứa, Xuyến cúi sát vào đầu Thục:

– Gì vậy mày ?

Lúc này Thục đã thôi “híc híc”, nhưng nó cứ ngồi làm thinh không đáp.

Cúc Hương nổi sùng:

– Bộ mày á khẩu rồi hả?

Xuyến thò tay ra:

– Mày không nói, tao nhéo à!

Đòn hăm dọa của Xuyến quả là hiệu nghiệm. Nó vừa “hù” một câu, Thục đã rối rít:

Đừng, đừng! Để tao nói!

– Rồi, nói đi! – Xuyến nghiêm giọng – Nhớ khai báo thành thật à nghen!

Nhưng rồi mặc cho Xuyến và Cúc Hương nín thở dỏng tai chờ đợi, Thục vẫn ngồi ngậm tăm.

Xuyến lại thò tay ra:

– Nói không?

– Nói, nói – Thục hốt hoảng.

– Nói lẹ đi! Sao mày khóc?

Thục ấp úng:

– Tại…tại…

Thấy Thục cứ “tại, tại” hoài, Xuyến cáu tiết:

– Tại ai ? Tại anh Thiếu hay anh Vân?

– Không phải.

Cúc Hương nóng nảy:

– Vậy chứ tại aỉ ?

Thục đỏ mặt:

– Tại cái truyện trong này nè!

Xuyến và Cúc Hương trố mắt dòm vào xấp bản thảo trước mặt Thục:

– Nó sao ?

Thục bẽn lẽn:

– Nó cảm động quá!

– Vậy là mày khóc?

– Ừ.

– Trời đất cha mẹ ơi!

Xuyến và Cúc Hương ngả người ra ghế và đồng loạt mở miệng kêu trời khiến Thiếu và Vân hoảng hốt hỏi:

– Chuyện gì vậy ?

Xuyến không đáp mà đưa hai tay lên trời, lắc đầu than thở:

-Chỉ tại cái tật “mít ướt” kinh niên của nó mà bao nhiêu người phải lo sốt cả vó!

Thục đưa tay quệt nước mắt:

-Sốt vó gì đâu ?

Xuyến trừng mắt:

-Anh Vân và anh Thiếu bỏ ghế bỏ bàn chạy nháo nhào cả lên mà không phải sốt vó hả?

-Thôi, đừng cãi nhau nữa! – Vân sốt ruột lên tiếng – Có chuyện gì vậy, Xuyến nói nghe coi!

-Có gì đâu! – Xuyến thở dài – Tại con quỷ này nè!

Vân mỉm cười:

-Con quỷ này sao ?

Cúc Hương vọt miệng:

-Nó nhõng nhẽo chứ sao! Đánh máy không lo đánh, ngồi đọc truyện cho đã rồi tự dưng lăn ra khóc!

Đến đây thì hai chàng trai bắt đầu hiểu ra. Vân “à” một tiếng rồi cười cười hỏi:

– Bộ trong truyện có người chết hả Thục?

– Dạ không ạ! – Thục ngượng ngập.

– Hay là có ai bị xe cán hoặc té sông?

Thục vẫn không biết Vân trêu mình. Nó thật thà:

– Dạ làm gì có chuyện đó!

– Chứ sao Thục khóc?

Thục lí nhí:

– Dạ, tại trong truyện có con ***…

Thấy Thục ngập ngừng, Xuyến liền hỏi tiếp:

– Con *** sao ?

Thục chớp mắt:

– Con *** nó đi lạc.

Vân và Thiếu lộ vẻ ngạc nhiên. Hai anh cứ tưởng câu chuyện khiến Thục phải khóc nấc lên giữa chốn đông người như vậy phải là một câu chuyện thương tâm ghê lắm, nào ngờ chỉ là câu chuyện về một con ***.

Thiếu tò mò:

– Con *** đi lạc rồi sao ?

– Dạ đâu có sao! – Thục liếm môi – Nó đi vòng vòng một hồi chắc cũng tìm được đường về nhà!

– Trời đất! Vậy thì đâu có gì đâu mà khóc! -Thiếu kêu lên kinh ngạc.

– Dạ, thì đâu có gì! – Thục vẫn hồn nhiên – Nhưng đọc tới chỗ nó đi loanh quanh, gặp chỗ nào cũng nhào vô lo lắng đánh hơi, tự dưng thấy … tội tội!

Thục vừa nói dứt câu, Xuyến đã ngoác miệng cảm thán:

– Khùng ơi là khùng!

– Cô nương này đúng là dư nước mắt! – Cúc Hương nhún vai – Hôm nào tao phải xin mày một ít để dành mới được!

Vân và Thiếu không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn nhau nhưng mặt người nào người nấy đều nửa cười nửa mếu.

Dĩ nhiên, Thiếu mếu nhiều hơn. Bởi Vân đã giao cho anh trực tiếp “phụ trách” ba cô, anh có trách nhiệm phải “uốn nắn” họ, giúp họ tập trung vô công việc. Hơn nữa, việc dàn trang của anh lại tùy thuộc vào tiến độ nhập dữ liệu của các cô gái. Nếu họ chậm, anh buộc phải chậm theo, và như vậy thì khó thể giao hàng đúng hẹn với khách.

Nhưng khổ nỗi, Thiếu vốn hiền lành. Trước những cô gái dịu dàng, anh còn lúng túng rụt rè, huống gì trước nhóm “tam đầu quậy” này. Trong ba cô nhân viên của mình, anh chẳng đủ sức để “lãnh đạo” hay “quản lý” nổi một ai, kể cả Thục. Ngược lại, anh bị các cô trêu cợt, châm chọc suốt. Xuyến dạo này đã thôi chọc anh. Nhưng cô sai anh tối mày tối mặt. Lạ một điều là anh chẳng lấy thế làm bực mình. Mỗi khi Xuyến nhờ anh điều gì, anh đều vui vẻ làm ngay. Thậm chí hôm nào Xuyến không có chuyện gì nhờ vả hoặc cô cặm cụi đánh máy không có thì giờ trò chuyện với anh, anh lại cảm thấy buồn buồn.

Thiếu biết mình đang rơi vào một trạng thái mâu thuẫn, nhưng anh chẳng hề có ý định thoát ra. Anh cứ một mặt muốn các cô gái làm việc một cách nghiêm túc, khẩn trương theo đúng tác phong “công nghiệp hiện đại”, mặt khác anh lại mong các cô vẫn chuyện trò khóc cười thoải mái để anh vừa sốt ruột nhăn nhó vừa tủm tỉm cười theo những câu chuyện muôn hình muôn vẻ của các cô.

Không hiểu Xuyến có đọc được ý nghĩ của Thiếu hay không mà một hôm đang gõ lóc cóc say sưa, nó bỗng dừng tay lại, miệng kêu toáng:

– Nè, nè, tụi mày nghỉ tay chút xiú đi! Nghe tao đọc cái này nè!

Cúc Hương và Thục lật đật dòm sang:

– Gì vậy ?

– Thơ.

Cúc Hương liếm môi:

– Thơ trào phúng… điếu hả?

– Không! Thơ tình đàng hoàng. Nhưng nó lạ lắm!

Rồi không đợi hai bạn hỏi thêm, Xuyến hắng giọng đọc:

Xin em con mắt đỏ

Xin em con mắt vàng

Đường nhà em xa ngái

Chừa lối nào anh sang?

Thục ngẩn ngơ:

– Lạ gì đâu ?

– Vậy mà không lạ – Xuyến khịt mũi – Người ta làm gì có mắt đỏ mắt vàng! Chỉ Tề Thiên bị nhốt trong lò bát quái mới có cặp mắt đỏ con ngươi vàng thôi! T