pacman, rainbows, and roller s
Búp Bê Tóc Đen

Búp Bê Tóc Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324640

Bình chọn: 7.00/10/464 lượt.

ên cạnh; hôm nay, nhất định nhỏ phải dạy cho tên đáng chết không có nhân tính này một bài học, bắt hắn nhất định mở mắt thật to mà nhìn đời cho kĩ, phải thấm thía đủ những đau khổ mà bạn thân nhỏ đã phải chịu trong suốt thời gian qua.

– Anh có biết vì anh mà ba năm qua… – Ni Na cố kìm tiếng nấc, nắm tay vẫn không ngừng đập mạnh vào bả vai Mike – Anh làm sao hiểu được, từ một Phương Kim My dù nợ nần chồng chất nhưng lúc nào cũng yêu đời, lúc nào cũng nở nụ cười; chỉ vì một thằng khốn như anh mà ba năm qua, một Phương Kim My vốn dĩ luôn đáng yêu như vậy đã trở nên trầm tính hẳn, nó không còn thích ăn kem nữa, không còn thích cười một cách thật lòng… Trước mặt người khác, nó lúc nào cũng giả bộ cười đùa, nhưng ai mà chẳng biết tối nào nó cũng lôi sợi dây chuyền ra ngắm rồi khóc một mình…

“Ni Na à, kia có phải là…”

“Mày nói gì vậy Tiểu Kim My?… Kìa, mày chạy đi đâu đấy? Kim My!”

– Từ ngày anh bỏ đi, nó nhìn đâu cũng thấy anh, nhìn ai cũng chỉ thành một Mike Kintaru. – Ni Na bồi hồi nhớ lại những góc kí ức của ba năm trước, nhớ về một thời Kim My hoảng loạn, quả thật rất đáng sợ – Anh làm sao hiểu cảm giác của nó mỗi khi thấy ai đó giống anh lướt ngang qua, nó liền chạy đuổi theo đằng sau, để rồi cuối cùng cái nó nhận được là gì…

“Không… Không phải là Mike sao?”

“Mike nào, cô bị điên hả? Mau buông áo tôi ra! Buông ra!”



“Ni Na, hôm nay tao lại nhầm anh ấy với một người khác… Có phải tao bị điên rồi hay không?”

“Kim My, sao mày lại ngốc như thế chứ?”

– Anh làm sao biết được mỗi lần đi xe buýt, nó đều ngoái nhìn sang bên cạnh, cười một mình để rồi khi có một người khác ngồi vào nơi đó, nó đã khóc không thành tiếng… Những lúc đi ngang qua nơi nó và anh đã từng đến, nó đều đứng nhìn ngơ ngẩn, vô thức nước mắt cũng chảy ra… Anh làm sao biết được, vì lúc đó anh còn đang bận ở bên một người khác. Còn bận cười đùa, tạo dựng tương lai… Anh vốn dĩ chẳng hề coi Phương Kim My ra cái gì!

Ni Na càng đánh càng hăng, lực của nắm tay nhỏ giờ rất mạnh; nhưng Mike vẫn đứng nguyên ở nơi đó, ánh mắt anh dường như chẳng hướng vào đâu cả, lặng lẽ…

“Mike… Mike, sao anh cứ nhìn ra chỗ cô gái đó vậy? Bộ quen hả?”

“Mái tóc… rất giống…”

“Giống ai?”



Mái tóc dài với những sợi tóc đen mềm, rất giống Búp bê tóc đen!

“OWW! Chuyện lạ, chuyện lạ!”

“Gì mà hét ầm lên vậy Myu-chan?”

“Yuki-chan à, bộ không thấy bữa nay onii-chan ăn kem sao, mà lại còn là vị vani nữa? Chẳng phải ảnh ghét nhất đồ ngọt sao, hôm nay ăn kem, thật đúng là mặt trời mọc đằng Tây mà…”

“Phải ha… Sao tự dưng Mik-kun thích ăn kem vậy?”



Chỉ là vì trong vô thức, bất giác nhớ đến em…

– Tại sao, tại sao Kim My lại ngốc nghếch như thế chứ? Tại sao nó lại dành tình cảm cho một người như anh? Anh chết đi, đồ khốn… Chết đi và trả lại Kim My cho tôi, trả nó lại đi! – Ni Na khóc rống lên, nước mắt như mở vòi mà chảy mãi không cạn.

Mike khẽ nhắm hai mắt lại, anh im lặng lắng nghe tiếng con tim ai đó đang đập. Chẳng phải anh đã quyết định rõ ràng rồi hay sao? Để cứu Phương Kim My, thì dù phải trả giá bằng bất cứ thứ gì, anh cũng không màng… Nghĩ vậy rồi, Mike đẩy Ni Na ra khỏi mình, anh dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn nhỏ và hai người bạn bên cạnh:

– Các người hãy cút hết đi! Để tôi yên!

– Anh còn dám… – Ni Na vùng lên, quyết định sống mái với Mike một phen; nhưng do có cánh tay của Tiểu Thiên chặn lại nên nhỏ đành ngắc ngứ – Sao, sao lại cản tôi chứ?

– Chúng ta về thôi. – Tiểu Thiên không cười cũng chẳng giận, thanh âm nhất mực ôn hòa – Nói chuyện với một người bảo thủ như anh ta, dù có dùng tới vũ lực, cũng chưa chắc anh ta đã chịu trả lời thật lòng.

– Nhưng… – Ni Na vẫn rất giận, nhỏ siết hai nắm tay lại thật chặt.

– Đúng đó, chúng mình cứ về thôi, ở đây nói mãi cũng đâu mang Kim My về được. – Ah Lee khuyên nhủ – Mình đã nhờ một vài tay chân của ông già đi tìm, chúng ta cứ về kí túc xá đợi tin đã…

Biết mọi người có lí, Ni Na đành nhẫn nhịn quay đi, không quên buông lại một câu:

– Tôi cầu mong cho anh chết đi, đồ vô nhân tính.

Đợi bóng hai cô gái khuất hẳn sau cửa kính dẫn ra bên ngoài đường, Tiểu Thiên mới chậm rãi nhìn thẳng vào mắt Mike. Cậu thấy trong đôi mắt đó tồn tại một ngọn lửa mạnh mẽ, bất diệt; dường như ứng với tình cảm quyết liệt mà Mike đang dành cho Kim My hiện giờ, mãnh liệt không bao giờ tắt. Một đôi mắt kiên định và có hồn như vậy, lẽ nào không đáng để người ta tin tưởng hay sao?

– Tôi tin anh.

Tiểu Thiên khẽ nói, rồi cũng quay người theo đường hai cô gái vừa bước đi.

“Tin” – Chỉ một chữ thôi mà khiến Mike không kìm được lòng cảm kích? Giống như Thái Vũ, Tiểu Thiên cũng tin tưởng vào anh; tin rằng quyết định của anh là đúng đắn…

– Cám ơn.

“Meme à, ở bên anh như vậy, em có thực sự hạnh phúc không?”

“Ưm”

“Nhưng anh đã khiến em khổ nhiều rồi?”

“Ưm”

“Thế tức là sao, em cứ “ưm” mãi như vậy?”

“Thì tức là ở bên anh, em học được cách cảm nhận hạnh phúc sau những đau khổ. Tuy rằng yêu anh đau thật nhiều, nhưng em cảm giác hạnh phúc cũng chẳng hề thua kém… Em nghĩ bất kì ai khi yêu phải một người lạnh lùng, đáng ghét như anh, nhất định