
Đây là … ? – Giọng tôi run run .
– Anh cũng không rõ nữa …- Mike nhìn xung quanh rồi phán một câu – Lúc nãy hình như anh cũng ngủ quên mất , lúc tỉnh dậy đã thấy ở đây rồi .
Tôi còn đang chưa hết bàng hoàng thì …
” Tách ! Tách ! ” – Từng hạt mưa tí tách rớt xuống đầu tôi .
Mưa nhỏ .
Chết tiệt !
Mưa to dần….
– Trời mưa to quá ! – Mike nói – Đúng lúc anh không đem theo điện thoại…
Mike nhìn xung quanh xem còn chỗ nào để trú không , nhưng rất tiếc hình như ở đây là công viên thì phải ; toàn là mấy bụi cây nhỏ với lại ghế đá vỉa hè , hoàn toàn không có một bóng cây to nào .
Tôi rủa thầm Nhà Nước sao lại không trồng cây cao ở mấy chỗ này cơ chứ . Làm ăn thật là đáng trách quá đi !
Vừa tức vừa giận đến run người , tôi thầm mong cơn mưa đáng ghét mau kết thúc .
Đấy , tôi cứ nghĩ như thế mãi cho tới khi có một chiếc áo khoác đen được khoác lên vai tôi :
– Em lạnh à ? – Mike hỏi , không quên trùm cái mũ áo lên đầu tôi .
– Không … Em….
Tôi ngập ngừng , lúng búng như ngậm hột thị : ” Sao anh ấy lúc ướt mưa lại thu hút thế này kia chứ ? “. Vừa dứt ý nghĩ xấu xa đó , mặt tôi đỏ bừng lên ; tôi vội chữa cháy :
– Chúng ta vào chỗ đó đi !!!
Tôi chỉ đại một chỗ bên đường , mà không cần biết nó là cái gì. Chỉ cầu mong Mike mau quên cái biểu hiện này của tôi đi thôi là ổn rồi :
– Chỗ đó… á ? – Mike hỏi lại như còn chưa chắc chắn lắm .
– Vâng !! – Tôi khẳng định , vẻ mặt vô cùng hùng hồn và kiên quyết .
Bỗng , tôi thấy Mike hơi ngại ngùng , vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt anh .
Thình lình , không ai nhắc ai , tôi từ từ quay sang chỗ mình vừa chỉ cho Mike xem …
Mặt tôi tái mét , gần như muốn ngất xỉu : ” Trời ơi , mưa to lên ; làm ơn hãy cuốn bay những lời con vừa nói đi…….Áh ! Áh ! Áh !! ” .
Trước mặt tôi , một tấm biển đầy màu sắc xuất hiện với dòng chữ nổi : ” HOTEL – MY HEAVEN ” !!
CHAP 14 : HOTEL :
Em hỏi : ” Sao anh lại giận ? ”
Anh trả lời : “…Vì cái…hotel…”
* * * * * * * * *
Trời ngày càng mưa to.
Mưa to lắm .
” Sao chúng tôi có duyên với mưa thế nhỉ ? ”
Những cơn mưa chết tiệt .
Tôi ghét mưa…
Nhưng thật sự bây giờ tôi cầu mong mưa hãy mau cuốn trôi tất cả những lời tôi vừa nói đi , thực sự đấy .
Hãy trôi hết đi mà !!
Trôi luôn cả cái biển hiệu sặc sỡ sắc màu kia nữa , cái gì mà ” Hotel ” , cái gì mà ” My heaven “…
” Heaven cái bk ấy !! ” – Tôi vừa rủa vừa **** thầm trong bụng .
Bầu không khí giữa hai đứa chúng tôi dần trở nên căng thẳng , tôi xấu hổ đến không còn thốt nổi lời nào nữa. Rồi đây anh ấy sẽ nghĩ tôi là loại con gái gì chứ : Một đứa con gái dễ dãi có thể dễ dàng rủ con trai vào khách sạn ư ? Hay tệ hơn là một đứa con gái giả nai cưa trai trơ trẽn đến trần trụi ?
Tôi tự hỏi tự trả lời một hồi , mà mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ anh . Mà thế này cũng tốt , thà đứng hứng mưa còn hơn là vào ” chỗ đó “…
Đúng là cái miệng hại cái thân , cái chân lân lên cái đầu .
Đang yên lành không sao , bày đặt nhạc với nhẽo làm tôi ngủ say quá trời .
Giời ạ , từ nay xin tiệt cái trò nghe nhạc lúc mắt díp ! >.< (hix)
- Lạnh quá... - Tôi buột miệng kêu lên ; nhưng quả thật là trời mưa rất lạnh mà !
- Chúng ta vào đó nhé ?!
What is he saying ?! - Tôi đờ người một lúc lâu sau khi nghe xong câu nói của Mike .
Trời đất , tôi không nghe nhầm đó chứ ?
Tim tôi muốn rụng ra ngoài lồng ngực luôn rồi nè :
- Chúng ta vào đó đi !! - Mike nhanh chóng chuyển lời gợi ý sang câu khẳng định.
Rồi thì trong lúc tôi hãy còn đứng đực ra như ngỗng , một bàn tay vội vã kéo tôi chạy trong mưa sang bên kia lề đường - nơi hiện diện tấm biển bảy màu : " HOTEL - MY HEAVEN ".
* * * * * * * *
- Ơ... Thôi , thôi , em không vào đâu... Em đùa ấy mà....
Trong cơn mưa to , thấp thoáng bóng hình hai người ướt như chuột lột đang đứng cạnh cổng khách sạn : người con gái với mái tóc dài thì khăng khăng từ chối lời đề nghị của người con trai có đôi mắt nâu thông minh rất sáng .
Còn người con trai thì cố nài nỉ cô gái cùng vào với mình .
Chà , đây quả thật rất giống với tình huống trong mấy phim tình cảm rẻ tiền ; chỉ trừ một điều duy nhất khác là nhân vật nữ chính của chúng ta - Phương Kim My - lúc này thấy vô cùng xấu hổ vì lời nói đùa vô tình lúc nãy của mình :
- Em đứng ngoài này cũng được ... Anh vào một mình đi ...
Mike cũng đến xấu hổ vì tình huống dở khóc dở cười này : Có tên con trai nào đi với một người con gái tới cổng khách sạn , rồi đi vào một mình không hả ? Có hoạ chăng là thằng khùng hoặc thằng nào đó thiếu chức năng cần thiết của đàn ông mới thế thôi chứ ?! .
Nói thì nói vậy thôi , chứ suy nghĩ của Mike hiện giờ hoàn toàn trong sáng và không có một chút gì đen tối ( ví dụ như điều tác giả vừa nêu ra ) ; anh chỉ lo cho Kim My , chỉ sợ cô bị cảm thì nguy mất :
- Đứng ở đây mãi thì thể nào cũng ốm . Chi bằng chúng ta cứ vào đây tắm rửa đã rồi tính sau , còn hơn là ở đây chịu ướt mưa . - Mike nói .
- Nhưng ... Nhưng em không mang tiền... - Kim My lí nhí .
- Thì anh mang , được chưa ?!
Mike hình như cũng không mấy thích cái kiểu chần chừ , do dự câu giờ này của Kim My ; tiếng anh có phần to