
thầm : ” Nếu không phải tao không có tiền cắt thì mày đi lâu rồi , đồ quỷ vướng víu ạ…” .
Chỉnh trang lại quần áo , tôi đứng dậy , không quên vác theo cái cặp đen quen thuộc : ” Anh ấy có đến không nhỉ ? ”
Tôi vừa nghĩ vừa tự thấy áy náy , không hiểu cái quyết định đến nhà cậu em kia là đúng hay sai nữa ??
” Nhưng suy cho cùng thì đều là vì tiền cả thôi …”
Mà cậu em kia trả giá cao hơn , với lại còn là cháu của bà chủ nữa , đương nhiên tôi nên đến nhà em ấy . Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ thấy áy náy lạ … ” Nhỡ anh ấy chờ tôi thì sao ?? ”
Thây kệ nó , dẫu sao cũng chỉ là quen thân trên xe buýt , chưa chắc gì đã là người trung thực , nhỡ hắn chỉ lừa tôi rồi bỏ bom , cho tôi leo cây thì sao ?
Tôi quyết định đưa ra sự lựa chọn cuối cùng :
– Bố , đưa con ra chỗ Linh Lang với …
Vì hôm nay là Chủ Nhật nên bố rảnh , tôi bảo bố chở bằng xe máy cho tiện đỡ…tốn tiền (_ _”) :
– Con có mệt không My ? – Bố hỏi khi đang đi đường .
Tôi nhìn từ đằng sau , tóc bố đã bạc nhiều …
” Thật ra ban đầu bố không phải là người yêu cờ bạc đâu …”
Chuyện là thế này : Ba năm trước , khi gia đình tôi vẫn còn đang hạnh phúc , mặc dù không khá giả nhưng ngày nào trong nhà cũng tràn ngập tiếng cười ; thì tự nhiên một hôm bố bảo quyết định nghỉ việc ở cơ quan rồi cùng với người bạn thân hùn tiền mở 1 công ty cho có ngày nở mày nở mặt , vợ con cũng được sung sướng . Nghe thấy thế , mẹ thì vui mừng đồng ý , còn tôi thì không quan tâm . Nào ngờ bố bị lừa , người bạn kia ôm tiền bỏ trốn mất …
Nhớ lúc ấy là quãng thời gian gia đình tôi sống khó khăn nhất ; bố vì nghe theo lời rủ rê của bác hàng xóm , cũng bắt đầu lao vào con đường cờ bạc . Thắng được mấy trận đầu thì bố vui lắm , tôi và mẹ hết lời khuyên can cũng không nghe , bây giờ thì hay rồi : Vừa thất nghiệp , lại đeo thêm cả đống nợ này nữa …
– Bố xin lỗi …Bố sẽ cố gắng kiếm việc làm , bố nhất định sẽ trả lại cho con những tháng ngày vui vẻ như trước đây…My…
” Tại bố đấy , tay con chai sần lên là vì ai , con thiếu ngủ là vì ai ? Con làm việc cực muốn chết là vì ai ? Con mất hết thời gian shopping , vui chơi như bao người là vì ai ? …Con…Nhưng con không thể trách bố được , vì ai bảo… bố là bố của con cơ chứ … ”
Tôi nghĩ thế nhưng không nói ra …
Tôi ôm chầm lấy lưng bố , tuy hơi ngại chút xíu , nhưng …lưng bố ấm quá à !!
– Con không sao cả …Bố…
* * * * * * *
– Hả ??!!
Tôi há hốc mồm , không ngậm lại được . ” Quá shock rồi !!! ”
Nhìn đi nhìn lại biển số nhà , tôi nuốt nước bọt cái ” ực ” .
” Trời đất , tôi đang đứng trước một cái biệt thự khổng lồ !!! Thằng bé này là công tử con nhà tỉ phú sao ?? ”
Phải mất hơn ba phút tự trấn tĩnh , tôi mới từ từ khép miệng lại được . Tôi cố dùng hết sức bình sinh , ấn cái nút đỏ đỏ bên tay phải …
5 phút…10 phút…30 phút trôi qua …rồi là 1h trôi qua…
” Bk nó chứ , thế này mà là giờ giấc qui củ sao ? Mình đứng dưới cái nắng gần như thiêu đốt mà không mũ nón , ô dù gì trong tay đã 1tiếng đồng hồ rồi…Rốt cuộc là cái thằng khỉ này đi đâu rồi chứ ? Biết thế bảo bà chủ dẫn đi cho xong , bây giờ thì…”
Tôi rủa thầm trong bụng , tức anh ách mà không làm gì được . Cố đợi thêm một tiếng nữa , tôi điên cuồng ấn chuông , ấn như muốn phá nát cái chuông này ra…Vẫn không có chuyển biến gì…
Quẹt mồ hôi trên trán , tôi đá vào cái cổng sắt nghe đến ” rầm ” một cái , rồi lê bước ra bến bus đầu phố : ” Để rồi xem mai đi làm , tôi sẽ cho bà ta một trận , phải hỏi rõ ràng mọi chuyện mới được …”
Tôi leo lên xe buýt , ngồi ở cuối xe , bên cạnh cái cửa sổ bám đầy bụi . Cố hạ hỏa cơn giận của chính mình , tôi bỗng nhận ra một điều kì lạ : ” Hình như hôm nay trên xe thiêu thiếu cái gì ấy ? ” – Tôi tự hỏi , rồi quay sang chỗ trống bên cạnh…
” Không hiểu giờ này anh í còn chờ mình không nhỉ ? Bây giở mà qua Thư viện Sách thì cũng phải 30 phút …hay là thôi ??? ”
Tôi đấu tranh tư tưởng : ” Nhưng nhỡ mình bị lừa thì sao ? ”
Tôi cũng vừa bị bỏ bom rồi , cũng mệt lắm rồi …Thôi đi cho xong…
Tôi nhắm tịt hai mắt lại , tựa đầu vào cửa sổ …
CHAP 6 : CUỘC HẸN Ở THƯ VIỆN SÁCH :
Nếu như em bảo anh nói thật , anh sẽ không ngần ngại mà đẩy cốc kem đó đi thật xa…
…Bởi vì anh là người chúa ghét đồ ngọt…
Nhưng nếu có ai bắt anh chọn lựa giữa li kem đó và nụ cười của em…thì…
…Anh sẽ nói…
* * * * * * *
Mike đứng tựa lưng vào cái cột cạnh đấy .
Liếc xéo đồng hồ điện tử ở cổ tay : ” Gần 5h rồi …” – Anh cau mày khi nghĩ có chuyện không hay xảy ra cho Búp bê tóc đen .
Anh không nghĩ cô thuộc loại người hay hứa suông , chắc phải có việc gì đấy đột xuất lắm , cô mới không đến được .
Mike hết ngó dáo dác hai bên đường , lại liếc xuống cái đồng hồ đen đã quá quen thuộc . Rõ ràng anh không phải là người có tính sốt ruột , vậy mà cuộc hẹn với Búp bê tóc đen anh lại mong ngóng đến vậy :
Thật ra anh đã đến chỗ hẹn từ 1h rồi cơ , ăn mặc bảnh bao hơn ngày thường rất nhiều ; vốn dĩ Mike đã có ngoại hình rất bắt mắt , nay lại càng thêm phần đẹp trai hơn . Người đi đường ( mà hầu hết toàn là phái nữ ) nhìn anh không ngớt , cứ như anh là con khỉ đứng ôm cây trong sở thú cho m