
ng giám đốc chiều nay có an bài việc gì quan trọng hay không, câu trả lời là không. Tôi thong thả nói với Dịch Phàm, hắn đã đồng ý.Chiều thứ năm, vào lúc ánh mặt trời còn khá chói chang, tôi cùng Dịch Phàm đi xe đến ‘Trường mẫu giáo Đoá Hoa Nhỏ’.Cô giáo nhà trẻ này không ngờ rằng Dịch Phàm sẽ đồng ý gặp mặt cô ấy nhanh như vậy, căn bản không hề chau chuốt trang phục, khi đi ra tiếp Dịch Phàm, quần áo trên người vừa nhếch nhác lại còn dắt theo lũ trẻ rất náo loạn.Nhưng tôi rất thích những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô ấy, chân thật lại thân thiết.“Rất dễ thương! Phải biết nắm bắt đó!”Tôi ở phía sau Dịch Phàm nói, sau đó nhanh chóng di tản, thể hiện quyết tâm không làm kỳ đà cản mũi.Nhưng Dịch Phàm lại ngoảnh đầu nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, mãi cho tới khi cô giáo kia tiến tới gần, hắn mới quay lại chào hỏi người ta. Tôi không biết sự kinh ngạc của hắn là tâm trạng gì nữa, chạy đến chơi đùa cũng bọn nhóc.Nửa tiếng sau, Dịch Phàm một mình đến tìm tôi:“Hiệu trưởng tìm cô ấy có việc, kêu tôi chơi với tụi nhỏ một lát.”“Thấy thế nào?”Tôi hỏi, giống như một bà mối dày dạn kinh nghiệm.“Rất được. Giống như lời cô nói, là người con gái khá chân thật và đáng yêu.”Trong mắt Dịch Phàm tràn đầy ý cười, không biết là do nhìn thấy tôi bị một đám con nít kéo tới ngã nhào vào đống cát hay là do thật sự tìm được người con gái mình thích rồi.“Đừng cử động! Dì ơi, con tặng cho dì một món quà.”Một bé trai xoè lòng bàn tay ra thả cái gì đó lên đỉnh đầu của tôi.“Cái gì vậy, hoa hả?”Tôi hỏi“Không, nhền nhện!”Thằng nhóc nói.“Á! Dịch Phàm, Dịch Phàm! Cứu tôi với!”Tôi hoảng sợ hét lớn. Tôi bình thường không quá sợ côn trùng, nhưng mà với loại côn trùng lông lá tám chân còn đang nằm trên đầu mình, mọi lúc đều sẵn sàng chui tọt vào bên trong quần áo thì tương đối có chuyện rồi nha.Vậy mà Dịch Phàm nỡ nào thần sắc nhợt nhạt, mặt mày kinh hoảng lùi lại vài bước, nếu như không có dãy hàng rào kia thì đoán chừng hắn đã chạy ra xa ngoài 200 mét rồi.“Á…”Tôi tiếp tục gào thét.“Haiz, con gái thật là đồ nhát cáy mà.”Thằng nhóc than thở một cách già dặn,“Dì à, đừng nhúc nhích, con giúp dì lấy con nhện xuống.”Bên kia, một bé gái chạy tới bên cạnh Dịch Phàm:“Anh trai à, anh thật là nhát cáy nha, cho anh cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân mà anh cũng không biết trân trọng.”Dịch Phàm còn chưa nói lời chào tạm biệt với cô giáo nhà trẻ, thì đã kéo tôi chạy đi rồi.“Tôi không phải không muốn cứu cô, chỉ là tôi… thật sự rất sợ… nhền nhện.” Dịch Phàm nhìn vẻ mặt không vui của tôi, nhanh chóng giải thích.“Không sao, tôi không trách anh, là tại tôi chỉ có chút chuyện nhỏ mà đã hoảng sợ tới như vậy rồi.”“Vậy, cô xụ cái mặt như vậy để làm gì?”Dịch Phàm bỗng nhiên tự kỷ dâng cao,“Tôi đi coi mắt người phụ nữ khác cô buồn bực sao?”“Nhảm nhí, tôi mới không thèm vì chuyện này mà buồn bực.”“Vậy, rốt cuộc là vì sao?”“Bọn nhóc dựa vào cái gì mà gọi anh là ‘anh trai’, còn gọi tôi là ‘dì’ chứ! Anh lớn tuổi hơn tôi nhiều mà!”Điều cấm kị của tôi, thứ nhất là tuổi tác, mà thứ hai cũng chính là tuổi tác.Lần coi mắt này, lại là kiểu tốc chiến tốc thắng, trước sau đã dùng không tới hai tiếng đồng hồ, chỉ là dư âm vẫn còn lưu lại.“Ể? Phương pháp phân tích website Schultz(7)khi nào thì đã biến thành phương pháp phân tích nhền nhện? Là tôi nhớ nhầm hay là lý luận kinh tế đã được nâng cao?”Lúc sắp tan ca, Vinh Mặc Dương cầm một xấp văn kiện từ phòng tổng tài đi ra, thắc mắc hỏi.((7)Don Edward Schultz, một giáo sư nổi tiếng, được xem là cha đẻ của lĩnh vực IMC.IMC (viết tắt của Integrated Marketing Communications = truyền thông tích hợp): Là một quá trình sử dụng các loại hình, phương tiện truyền thông hợp lý nhất để đưa khách hàng tới quyết định mua sắm.)“Đừng có mà thiếu hiểu biết như vậy chứ, website khi nào thì tiến hoá thành nhền nhện hả?”Elle nói, tiện tay tìm kiếm trên vi tính.“Không tin cô qua đây xem.”Vinh Mặc Dương chỉ vào tờ giấy,“Tổng tài kêu tôi phân tích bao lâu thì tôi thắc mắc bấy lâu.”Tôi thò đầu qua tìm hiểu, wow, ở giữa tờ A4 trắng tinh, là một con nhền nhện lớn, đen bóng mập mạp, lông lá lồm xồm, da dày, thịt núc ních nha. Chương 9Chủ nhật, ngày 14 tháng 10Thời tiết: Bão táp mưa sa—————————————–Tôi từ trên chiếc ghế trị liệu của Tô đứng dậy một cách uể oải, Tô ngay lập tức đi lấy cuốn sổ ghi nợ của chị ấy. Chỉ thấy chị ấy viết lên“Ước chừng còn cần phải tiếp tục trị liệu từ 7 – 15 lần, tiền chẩn trị đã thiếu là 5800 đồng.”Tôi cười một cách miễn cưỡng:“Ghi đi, ghi đi. Dù sao bây giờ em cũng đã rận nhiều nên chả ngứa, nợ nhiều nên chả sầu.”Tô không thèm để ý đến tôi, cắn cán bút nghĩ một hồi, lại viết vào một câu“Tối ngày 13 tháng 10, làm vỡ một cái ly thuỷ tinh, giá 32 đồng.”Tôi không còn lời nào để nói, cái kẻ đang nợ đến hơn cả triệu bạc như tôi còn phải sợ chị gán thêm tiền nợ một chiếc ly nữa sao?!Bi kịch bắt đầu từ cuối tháng 9.AC thu mua một công ty con của tập đoàn Cự Hà hoạt động cùng ngành, tin tức này là một tin tức trọng đại trong 2 năm gần đây của thị thường Kinh tế – Tài chính, rốt cuộc quá trình đàm phán thu mua cũng tiến vào giai