
của anh ta thường trực bám vào Tamaayo và, một nụ cười mỉa mai, cộng thêm với vẻ hy vọng lẫn e dè, hiện lên quanh viền môi mỏng dính.
Nhất cử nhất đọng của Suketomo đều không thoát khỏi ánh mắt của Sayokô. Toàn bộ thân thể nàng biểu lộ những lời cầu khẩn và van xin hướng về Suketomo như những luồng điện. Nhưng khi bắt gặp cái nhìn của anh ta dành cho Tamayo, Sayokô bặm môi và cuối đầu xuống một cách thảm hại…
Matsuko, Takeko, và umeko là hình ảnh của cơn thịnh nộ. Họ đến chết mất vì nỗi hận thù u ám đối với người cha đã quá cố. Nhưng khi họ nhận ra rằng mục tiêu đã chết thì nỗi hận của họ kết hợp lại, hướng vào Tamayo.
Cuối cùng là Tamayo: càng về cuối, nàng càng lấy lại được vẻ bình thản. Và khi đọc xong, khuôn mặt nàng tái xanh nhưng dường như nó chẳng có vẻ gì bị thương tổn hoặc xúc động.
Nàng ngồi bình thản và lặng lẽ chẳng khác gì một pho tượng. Nhưng đôi mắt nàng chất chứa một vẻ lạ lùng: ánh mắt ngây ngất, như thể nàng đang theo đuổi một giấc mộng.
Đột nhiên có ái đó hét lên:
– Láo! Láo toét! Không phải lá chúc thư thật của cha. Ai đó đã… Đây chỉ là một kịch bản được viết để sang đoạt gia sản nhà Inugami. Chỉ là một bản giả mạo thô thiển!
Đó là Matsuko.
Đôi lông mày của Furudate giật giật:
– Thưa bà, tôi cũng mong như thế. Nhưng bất hạnh thay, bản di chúc này không phải giả mạo và hoàn toàn hợp lệ. Nếu quý vị muốn đem ra toà, chắc chắn quý vị sẽ thua kiện. Và, cho dù quý vị có nói gì đi nữa, tinh thần của bản di chúc này vẫn phải được thi hành thật chính xác.
Bảng Phả Hệ Của Nhà Inugami
Tất cả cùng câm lặng nhìn những tòa nhà mênh mông của nhà Inugami phía bên kia hồ. Vào mùa thu, màn đêm buông sớm trong những vùng đồi núi, và nhà Inugami đã nhuộm ánh xám xanh của hoàng hôn.
Có lẽ gió đã nổi lên, những làn sóng lăn tăn chạy trên mặt hồ.
… Furudate và Kosuke cùng rời khỏi nhà Inugami, lòng trĩu nặng. Họ lặng lẽ về KS Nasu, vào phòng Kosuke.
– Chúng ta tiếp tục cuộc trò chuyện ban nãy. Người đã mua chuộc Wakabayashi, ngài có nghĩ là Tamayo? Hồi lâu, Kosuke mới cất tiếng.
Ngài LS giật nảy mình như thể ai đó lại ngoáy con dao vào vết thương của ông. Ông hổn hển:
– Tại… Tại sao ông nói những điều như thế? Không, tôi hoàn toàn không thấy là ai có thể mua chuộc Wakabayashi…
– Ngài Furudate, ngài nên bình tĩnh lại…
– Chính… chính kẻ đã đọc lá chúc thư muốn giết nàng… Cho dù người ta có nói gì đi nữa thì đối với gia đình Inugami, tiểu thư Tamayo là kẻ thù.
– Vâng! Nhưng thế thì tại sao những điều đó không bao giờ thành công? Con rắn trong phòng ngủ, tai nạn xe hơi, rồi lần thứ 3, vụ con thuyền, bao giờ cũng thất bại? Tại sao thiên hạ lại không làm tốt hơn một chút nhỉ?
Ông Furudate nhìn Kosuke với những ánh mắt khủng khiếp. Cuối cùng, ông thì thào, giọng tắt nghẹn:
– Tôi không hiểu ông muốn nói gì, ông Kindaichi ạ.
Kosuke lắc lắc đầu.
– Không đâu, ông hiểu rất rõ. Ông biết nhưng vờ như không biết. Con rắn trong phòng, thắng đứt, lỗ thủng dưới đáy thuyền… Chẳng phải chính Tamayo đã đạo diễn tất cả những chuyện đó hay sao…?
– Vì lý do gì? Tại sao tiểu thư Tamayo lại hành động như vậy?
– Để phòng việc sẽ xảy ra…
– Việc gì sẽ xảy ra…?
– Ba cái chết của Sukekiyo, Suketake và Suketomo…
Ngài LS toát mồ hôi lạnh. Mồ hôi tuôn đầm đìa từ trán xuống má, chảy dài theo những nếp nhăn. Không buồn lau, ngài Furudate bám lấy hai tay ghế, chuẩn bị chồm tới.
– Ai, ông bảo ai sẽ giết họ? Vả lại, có liên quan gì với tiểu thư Tamayo chứ?
– Thưa ngài, xin hãy nghe đây. Tamayo đã được thừa kế một gia tài kếch xù với 1 điều kiện: phải lấy 1 trong 3 người anh em họ kia. Nhưng, nếu nàng không muốn lấy 1 ai trong 3 người, và cũng k0 muốn mất gia tài… Trong trường hợp này, chẳng còn cách nào khác ngoài việc cho cả 3 chết đi. Và trước tiên, nàng chơi những trò bị đe doạ liên tiếp này nọ. Để sau này, khi tất cả đã xong xuôi, nàng cũng có thể nói, nàng chỉ là 1 nạn nhân…
Kindaichi Kosuke mỉm cười buồn bã:
– Tôi chỉ hình dung ra những khả năng khác nhau… Ngược lại, cũng có thể những tai nạn xảy đến cho Tamayo k0 phải do nàng dựng ra, mà có ai đó thật sự muốn giết nàng. Trong trường hợp đó, ai là hung thủ, hắn âm mưu gì? Rất có khả năng Sukekiyo, Suketake, hoặc Suketomo và có thể cả cha mẹ và em gái của họ nữa. Nếu ta nghiêng về giả thuyết này, thì chắc chắn phải có 1 kẻ tình nghi mà ta cần phải lôi ra.
– Ai thế?
– Aonuma Shizuma!
Một tiếng kêu yếu ớt thốt ra từ đôi môi Furudate.
– Thưa ngài, kẻ này có nhiều lý do hơn hết để muốn Tamayo chết đi. Thế Aonuma Shizuma là ai?
Ngài LS thở dài, lau mồ hôi trán:
– Aonuma Shizuma là căn nguyên của nỗi khổ đau đã đè nặng lên những năm cuối đời của già Sahee. Ông lão cho hắn 1 vị trí quan trọng trong lá chúc thư cũng không có gì là điên rồ cả. Aonuma Shizuma, chính là… – Ông Furudate hơi khựng lại – … là người con hoang của già Sahee.
Kindaichi Kosuke nhướng mày.
– Con hoang?…
– Vâng… và là con trai duy nhất của già Sahee.
– Tại sao không thấy viết trong “Cuộc đời của Inugami Sahee”?
– Bởi vì nếu viết, thì không thể nào giâu được cách xử sự kinh tởm của M