Cảnh sát nhân dân có người yêu rồi

Cảnh sát nhân dân có người yêu rồi

Tác giả: BlackObs

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326550

Bình chọn: 9.5.00/10/655 lượt.

yên tâm ăn cơm.“Èo, chị thật đúng là tập trung ăn cơm vậy à, cũng không thèm liếc nhìn em một cái.” Tần Tiểu Mặc lại bất mãn , oán giận nói.“Tự em nói, không tốt cho thân thể còn gì.” Diệp Tử ngẩng đầu nhìn Tần Tiểu Mặc một cái, lại cúi đầu tiếp tục ăn.“Em nói xem báo cáo lúc ăn không tốt, chứ không phải nói nhìn em thì không tốt.” Tần Tiểu Mặc ngồi xuống, rót một ly nước uống.“Tiếp tân của công ty chị có tố chất thật khá.” Tần Tiểu Mặc trôi chảy khen cô tiếp tân vài câu. Những lời này vậy mà lại làm Diệp Tử ngẩng đầu lên.“Như thế nào? Em có ý gì với nàng sao?” Diệp Tử cười như không cười, nói với Tần Tiểu Mặc.“A, điều này làm sao có thể, em có chị rồi, chị là tốt nhất nha. Lại đây, cười cái đi.” Tần Tiểu Mặc lại trêu đùa chị Diệp, hôn lên môi chị Diệp một cái.“Có mỡ đó.”“Không sao, vừa vặn em chưa ăn cơm.” Tần Tiểu Mặc liếm liếm môi.“Chị đang ghen à?” Tần Tiểu Mặc cảm thấy hứng thú, bắt đầu hỏi.“Không có, nói giỡn…”Tần Tiểu Mặc rùng mình một cái, trời ơi đây mà là bộ dạng nói giỡn của chị Diệp sao, rõ ràng chính là ý tứ “nếu em dám nói có, chị liền bóp chết em”…“Chưa ăn cơm sao?” Diệp Tử nắm chắc trọng điểm hỏi Tần Tiểu Mặc.“Uhm, chưa ăn, vừa tan sở em liền qua đây. Nhớ chị…” Tần Tiểu Mặc ôm Diệp Tử.“Ừ, cho em nè.” Diệp Tử đưa cà mên cho Tần Tiểu Mặc, cô mới ăn một nửa trong đó. Thói quen ăn uống của Diệp Tử rõ là tố chất của tiểu thư khuê các, ăn từ trái qua phải, không giống Tần Tiểu Mặc cứ chọt chỗ này chỗ kia, ăn đến cuối cùng cà mên đựng cơm nhất định là nhìn vô cùng thê thảm.“Chị ăn no rồi sao?”“Uhh”“Thật ha?”“Ăn không vô .” Diệp Tử kéo tay Tần Tiểu Mặc sờ sờ lên bụng mình, chứng tỏ là mình đã ăn no.“Được rồi, em ăn phần còn lại của chị.” Tần Tiểu Mặc tuyệt nhiên không để ý, tiếp nhận chiếc đũa trong tay Diệp Tử bắt đầu ăn. CHƯƠNG 40“No rồi.” Tần Tiểu Mặc buông cà mên, rút khăn tay lau miệng, còn thuận tiện vỗ bụng chứng tỏ ăn no.“Bữa sáng chưa ăn?”“Chưa ăn a, buổi sáng họp, sau đó sao chép văn kiện, khá bận…” Tần Tiểu Mặc ôm Diệp Tử ngồi xuống.“Không phải có khoa hồ sơ sao?”“Là văn kiện cơ mật của bên đây, cục trưởng muốn tụi em làm, khả năng sợ bại lộ ra cái gì.”“Ừ”.“Cục cảnh sát thật lớn, đến bây giờ em còn không nhận thức hết mọi người. Hơn hai trăm người…” Tần Tiểu Mặc có chút phiền muộn.“Nhiều người vậy sao ?” Trong tưởng tượng của Diệp Tử, cục công an cùng lắm mấy chục người thôi.“Tất nhiên, đội của em đã mấy chục người rồi. Còn ba đội khác nữa, ngoài ra còn có khoa điều tra, khoa hồ sơ, quản lý nhân khẩu ra vào,…rất nhiều a.” Chính Tần Tiểu Mặc cũng không rõ ràng lắm , lắc lắc đầu không nói tiếp nữa .“Ma Tước tuy nhỏ, ngũ tạng câu toàn.” < chỉ sự vật tuy nhỏ nhưng nội dung lại đầy đủ, ý nói cơ quan của Tiểu Mặc nhỏ mà cũng có nhiều khoa nhiều người...>“Cái gì Ma Tước, phân cục của bên em là rất lớn rồi. Bất quá không có lớn như của tỉnh…” Tần Tiểu Mặc nói.Tuy rằng lời này thật là vô nghĩa, thị cục đương nhiên nhỏ hơn tỉnh cục, nhưng có đôi khi hai người ở cạnh nhau nói những chuyện vô nghĩa cũng có thể thực hạnh phúc.“Khi nào chị quay về Anh?” Tần Tiểu Mặc lưu luyến hỏi.“Ngày mốt đi, hình như là bay buổi chiều.” Diệp Tử cũng có chút luyến tiếc, vừa mới bên nhau được vài ngày lại phải rời đi.“Ngày mốt! ! ! ! ! ! !” Tần Tiểu Mặc từ trên sopha bật dậy, ngày mốt nàng phải đi theo đội càn quét tệ nạn rồi.“Ừ, sao vậy?” Diệp Tử thắc mắc nhìn Tần Tiểu Mặc, ngày mốt thì có chuyện gì…“Ngày mốt em…” Tần Tiểu Mặc nghĩ lại, nếu để Diệp Tử biết nàng đi càn quét tệ nạn, nhất định sẽ lo lắng, chuyện này kiên quyết không thể nói cho chị ấy biết. Vậy nên nói sao cho tốt đây…“Ngày mốt em phải tiếp tục sao văn kiện a… Đội trưởng nói rất quan trọng .” Tần Tiểu Mặc cau mày nói.“Không có việc gì, đừng tới tiễn. Chị vốn cũng không muốn để em đi tiễn…” Cảnh tượng ly biệt luôn tương đối thương cảm, dựa theo tính cách Tần Tiểu Mặc khẳng định sẽ rất quyến luyến ở sân bay, nghĩ tới liền thấy khổ sở, cho nên Tần Tiểu Mặc vẫn là không cần đi thì tốt hơn.“Nhưng em muốn gặp chị lần cuối…”“Nói lung tung.” Diệp Tử liếc Tần Tiểu Mặc một cái.“A a, em nói sai rồi nói sai rồi, đồng ngôn không cố kỵ đồng ngôn không cố kỵ.” Tần Tiểu Mặc vỗ vỗ miệng mình. < ~ lời con nít nói không cố kỵ, không cần để ý >“Đồng ngôn?” Diệp Tử hé miệng cười cười, hình tượng này của Tần Tiểu Mặc thật đúng là rất giống con nít.“Đừng cười đừng cười, mỗi lần em nói sai mẹ của em đều nói như vậy…”“Em thường xuyên nói sai?”“Ừm, thường xuyên. Mẹ của em kiêng kị đặc biệt nhiều…” Tần Tiểu Mặc bĩu môi nói.“Em nha, ngốc.” Diệp Tử lắc lắc đầu, tỏ vẻ không quá tín nhiệm chỉ số thông minh của Tần Tiểu Mặc.“Chán ghét em?” Tần Tiểu Mặc cười xấu xa hỏi.Diệp Tử lắc lắc đầu, không nói gì. Làm sao có thể chán ghét nàng được…“Được rồi, em chỉ là nhớ chị quá nên đến nhìn một chút, chị tiếp tục công việc đi, em về nhà đây, buổi chiều mua đồ ăn xong sẽ ghé nhà chị.” Tần Tiểu Mặc cầm túi xách, nói với Diệp Tử.“Ừ, chị kêu người đưa em về?”“Không cần đâu, em đi bus là được rồi, ở đây giao thông tiện lợi.”“Ừ, cẩn thận một chút.” Diệp Tử cũng không miễn cưỡng, nói một câu liền ngồi


Snack's 1967