
g ta có bạn mới. Theo cô biết thì trang chủ của trường có đăng về việc này nhỉ?!Nam sinh trong lớp reo lên như sắp nghỉ hè . Nữ sinh thì mặt mày trầm xuống, hằm hằm hè hè. Hết An rồi Ngọc rồi lại đến cô nàng này nữa. Đến cả công chúa Đặng Mai Anh cũng mờ đi rồi.Trên bục giảng, một cô gái có vẻ đẹp thánh thiện như thiên thần. Tươi cười chào mọi người:– Chào cả lớp, mình là Vũ Ngọc Linh, rất vui được làm quen!! – Cái vẻ thánh thiện này làm con gái cũng phải đổ. Cả lớp nhìn Linh với ánh mắt long lanh như có nước.Linh cười đáp lại rồi hồn nhiên hỏi:– Cho mình hỏi, Hoàng Linh An ngồi chỗ nào thế??Cả lớp ngẩn ra đến vài giây, An nghe người nói đến mình, ngẩng đầu lên thì bắt gặp gương mặt lạ hoắc, An lạnh giọng hỏi:– Gọi tôi???Linh hướng ánh mắt về phía An, mừng rỡ reo lên:– Chị dâu!!!!!!!Giờ thì cả lớp hóa đá bao gồm cả An. G…..Gì thế??? Chị……chị dâu sao???An cứng ngắc đáp lại:– Cậu nhầm người rồi.Linh chậm rãi lắc đầu, chạy xuống chỗ Huy, nhẹ nhàng nói:– Bạn nam này có thể cho tớ ngồi đây không???Huy quả thật rất rất không muốn. Không muốn một chút nào. Trong lòng cậu thầm gào thét kêu khổ nhưng khiếm nhã với con gái thì cậu không làm được. Cậu nở nụ cười lãng tử làm Linh hơi đỏ mặt, đứng dậy nhường ghế cho người đẹp:– Tất nhiên rồi!Lặng lẽ khóc trong lòng, Huy vác cặp xuống ngồi với Ngọc.Linh nhanh nhảu nói:– Chị dâu, em nhớ chị lắm!!!!! Em vẫn luôn mong được gặp lại và đền ơn chị.An lục lọi trí nhớ nhưng vẫn không nhớ ra cô gái này dù gương mặt có phần quen quen, cô hỏi:– Chúng ta đã gặp nhau rồi???– Chị không nhớ em ư??? – Linh thoáng buồn nói, nhưng sau đó lại nhanh nhảu – Không sao, không sao, cũng dễ hiểu thôi. Lúc đó em thảm hại như thế sao chị nhớ được. Em là…Hai tiếng ho khan của cô Lan đưa Linh về hiện thực. Hiện tại đang trong giờ học. Linh đành nuốt những lời định nói lại, để dành đến giờ ra chơi. CHƯƠNG 37 – NGƯỜI QUENTrong canteen ồn ào, giờ càng ồn ào hơn khi thấy người mẫu tuổi teen Vũ Ngọc Linh sánh vai bên An đi vào.Linh luôn mồm nói mà quên mất cái câu mình vừa “nuốt” trong giờ học. An cũng chẳng để tâm mà chọn chỗ ngồi:– Chị dâu, sao chị lại ngồi chỗ cách biệt thế này????An không trả lời mà đứng dậy lấy đồ. Thấy vậy, Linh lanh chanh đứng dậy:– Chị cứ ngồi đi, em đi lấy cho. Chị ăn gì??– Capuchino.Cũng tốt! Để An đi chắc cô nàng kia không có phần.An chăm chú đọc sách về Taekwondo, thỉnh thoảng nhấm nháp capuchino. Linh thì nói không ngừng, thỉnh thoảng đưa miếng khoai tây chiên lên miệng. Một lúc sau, cả canteen vang lên những tiếng thét. Thần tượng có người yêu thì sao chứ?? Để ngắm cũng sướng rồi. An mỉm cười, gấp sách lại, đợi Quân đến gần, chọc ghẹo nói:– Anh luôn mang theo còi báo cháy à??Linh cũng ngừng nói, ngước lên nhìn. Quân cười cười, ngồi xuống sau khi đã làm cho cái canteen tràn ngập hơi lạnh:– Em cũng đem theo cái radio đó thôi. – Quay sang Linh, cậu nói – Em nói ít thôi, An ghét người nói nhiều.Phản ứng đầu tiên của Linh là lấy tay che miệng, biết mình phạm sai lầm, cúi xuống lặng lẽ ăn. An nheo mắt hỏi:– Hai người quen nhau??– À!!!! Em họ anh.Trong cái canteen im đến chỉ còn tiếng nhai nuốt, tiếng nói của Quân là thứ âm thanh vang và rõ nhất. Tất cả canteen nhất loạt hướng mặt về cái bàn nào đó. Cũng không quá bất ngờ với cái tin vừa nghe được nhưng cũng đủ để gọi là ngạc nhiên.– Vậy à??? Thế sao cậu ấy biết em còn gọi em là…chị dâu. – Hai chữ “chị dâu” An khó lắm mới phun ra được, mặt còn hơi ửng hồng làm tim ai đó nhảy nhót.An biết mình đỏ mặt, đưa nắm tay lên miệng ho khan. Quân quay lại hiện thực, cười cười quay sang Linh:– Em chưa nói à??Linh gãi gãi đầu:– À à, em chưa có cơ hội.Mắt thấy An như vô tình liếc nhìn mình, Linh ho khan một tiếng, nói:– Vài tháng trước, chị đã cứu em khỏi một tên vô lại ở con hẻm nhỏ. Nhớ chưa???
An nghĩ nghĩ một lúc, gật đầu, thì ra là cô gái ấy. Lúc đó và bây giờ quả thực rất khác nhau. (Cái cô nàng ở đầu chuyện í ^^)
Linh tiếp tục:– Sau đó, em đã cho người tìm chị. Nhưng mãi không có tin tức gì. Tìm mãi sau cũng nản, em nghĩ nếu có duyên sẽ gặp lại. Khi em muốn chuyển đến AQ học, để tìm hiểu, em lên trang chủ của trường. Tình cờ nhìn thấy ảnh của anh Quân với chị. Em liền hỏi anh Quân và cuối cùng cũng tìm ra chị.An thật không nghĩ là bắt đầu từ lúc mới về nước, cô đã dính dáng tới nhà Quân. Cô gật nhẹ, gương mặt hơi ửng đỏ:– Vậy, gọi chị dâu, ừm, hơi sớm!!Quân cười đầy mãn nguyện:– Trước sau gì cũng gọi thôi!! Gọi trước cho quen dần đi là vừa.Anh không biết nói gì nữa, vùi mặt vào cuốn sách để che đi vẻ xấu hổ của mình. Trong canteen, mọi người to nhỏ xì xào về cái bàn biệt lập ấy. CHƯƠNG 38 – NGÀY 20 – 12Trên sân thượng, gió thổi nhè nhẹ làm những lọn tóc của An khẽ tung bay. Mặt trời e thẹn tỏa ra những tia nắng yếu ớt. Hôm nay không lạnh như bao ngày khác. Có 1 chút ấm áp, 1 chút se se.An vịn tay vào lan can tận hưởng giây phút yên bình ít ỏi này. Đã lâu rồi, cô không lên đây. Sân trường ngày càng đông. Một vài chiếc ôtô khoa trương đi vào tận dãy lớp học. An đang đợi một người. An hơi lim dim, hồi tưởng lại những ký ức tốt đẹp trong 1