
chuẩn bị cởi quần…
– Em làm cái gì thế hả?
– Doctor Hoàng toát mồ hôi.
– Có phải anh muốn kiểm tra không?
– Tôi cười gian xảo. Cuối cùng, nói theo cách của anh thì anh đã làm trái với lương tâm, đi ngược với đạo đức nghề nghiệp của mình. Thậm chí còn hết lần này đến lần khác đi ngược và làm trái. Chỉ có điều khi tôi không cần giấy chứng nhận vẫn có thể bùng học được thì tôi cũng đã trở thành khách quen của anh rồi. Nguyện nhân do bệnh dạ dày của mẹ tôi, nhất định phải có thuốc của anh mới ổn định được
– Bác sĩ Hoàng, anh nhìn xem em có bị cái gì không?
– Tôi chìa nắm tóc rụng ra trước mặt anh, mặt mày ủ dột.
– Bị cái gì là bị cái gì? Có bầu ư?
– Doctor Hoàng ngơ ngác.
– Có bầu mà bị rụng tóc ư?
– Tôi nổi cáu.
– Trước đây em không bị rụng tóc bao giờ, gần đây cứ chải đầu là thấy rụng hẳn ba sợi tóc, anh nói xem, liệu em có
bị bệnh nan y không? Doctor Hoàng nhìn tôi bằng vẻ mặt thương cảm:
– Rụng hẳn ba sợi cơ à? Sao mà rụng lắm thế nhỉ? Gần đây cô đang suy nghĩ gì thế?
– Đàn ông!
– Tôi thành thật đáp. Đúng vậy, Trương Hạo này, Lâm Diệu này, không thể không nghĩ được. Doctor Hoàng ngây người ngạc nhiên, sau đó giúp tôi đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể rồi bảo:
– Huyết áp hơi thấp, nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường, chắc là không bị cái gì đó đâu!
– Cái gì đó… cái gì đó chỉ cần kiểm tra thế này thôi sao?
– Tôi nghi hoặc hỏi.
– Đúng vậy!
– Anh ta nghiêm túc nói, rồi hỏi.
– Có bạn trai chưa?
– Hả?
– Lần này đến phiên tôi ngây ra, chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện có bạn trai?
– Có ạ!
– Chỉ có điều tôi vẫn phải thành thật trả lời, bởi vì trước mặt bác sĩ, giấu giếm chẳng khác nào tự hại mình. Anh cắm cúi viết viết rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi hỏi:
– Ở với nhau à?
– Hả?
– Tôi cẩn thận suy xét câu hỏi của anh ta, ở với nhau là sao? Đương nhiên ở vậy rồi, không lẽ người ở Bắc cực, người ở Nam Cực? Tôi đáp:
– Vâng, ở cùng.
– Bao lâu rồi?
– Chưa lâu.
– Hoà thuận chứ?
– Mới đầu cũng không ổn lắm, chỉ có điều hi vọng từ nay về sau hoặc từ ngày mai sẽ bắt đầu cải thiện!
– Tôi trả lời thành thật, hôm nay mới coi như làm rõ mối quan hệ, chỉ có điều những chuyện kiểu như hẹn hò đi ăn cơm, nắm tay nhau đi dạo phố hay gì đó chắc phải kể từ ngày mai. Gọng kính của Doctor Hoàng xệ xuống sống mũi, anh lấy tay đẩy lên rồi cẩn thận ghi chép. Sau đó đưa thuốc cho tôi. Tôi hỏi xin anh cốc nước, chuẩn bị uống.
– Uống sau khi ăn!
– Doctor Hoàng cẩn thận nhắc nhở.
– Em thật sự không bị cái gì đó chứ?
– Đi ra ngoài cửa rồi tôi vẫn không yên tâm, lại quay đầu lại hỏi.
– Thật!
– Doctor Hoàng tỏ vẻ bực bội.
Lúc này tôi mới yên tâm đi về. Về đến nhà, bố mẹ đang ngồi trong phòng khách xem tivi, tôi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, miệng lẩm bẩm: “ Rụng tóc rồi, còn trẻ mà đã rụng tóc rồi, sau này sống ra sao đây?”, nói rồi thọc tay vào túc xách lấy thuốc Doctor Hoàng kê đơn, miệng lại lẩm bẩm: “ Không uống thuốc là không được!” Lặng lẽ quan sát bố mẹ, không thấy có phản ứng gì. Tôi bắt đầu cầm một miếng dưa hấu lên gặm, vừa gặm vừa nói:
– Mẹ, mẹ còn chưa nấu cơm à, con sắp chết đói rồi đây!
– Chỉ biết ăn thôi!
– Mẹ lườm tôi rồi đi vào bếp Ăn cơm xong, tôi rót trà cho hai cụ, sau đó bê đến trước mặt rồi quỳ xuống.
– Bố mẹ, bố mẹ hãy tin tưởng vào con gái, sau này nhất định con sẽ hạnh phúc!
– Nói rồi mắt tôi đỏ hoe, không nói thêm được nữa. Hai cụ quay sang nhìn nhau, vội vàng đứng dậy đi vào phòng ngủ. Thế này là sao? Dù gì tôi cũng là con gái của bố mẹ, sao có thể thờ ơ như không nhìn thấy tôi như vậy? Uống thuốc xong, tôi liền nằm ra giường. Nhưng tôi càng ngủ càng thấy khó chịu, thân thể sao nóng bừng như thế này, đặc biệt là khu vực ở phía bụng dưới. Thế này là thế nào, tôi đang “ phát dục” chăng?
Càng lúc càng khát, càng lúc càng cần hạ nhiệt độ, càng lúc càng cần… đàn ông. Tôi cầm điện thoại lên, thân thể đã kiểm soát hết mọi tư duy của tôi, tôi gọi cho Lâm Diệu:
– Đến nhà em ngay, cứu em! Tôi khoác áo khoác lên người, lảo đảo đi xuống lầu. Chẳng mấy chốc đã thấy Lâm Diệu lái xe như bay đến, không đợi anh kịp đỗ hẳn xe lại, tôi đã nhảy ngay vào, nói:
– Lái xe đi!
– Đi đâu?
– Lâm Diệu hỏi.
– Đến cái ngõ nhỏ chết tiệt ở trước mặt kia kìa!
– Làm gì?
– Lâm Diệu vừa lái xe vừa hỏi.
– Đừng hỏi, xin anh đấy! Xe đỗ lại, tôi đã hoàn toàn mất đi lý trí, lao vào người Lâm Diệu, bắt đầu cởi áo của anh ta ra.
– Em làm cái gì vậy?
– Lâm Diệu giữ chặt tay tôi lại, gầm lên.
– Em khó chịu!
– Tôi rên rỉ, cố giật tay mình ra, bắt đầu rờ rẫm tìm cách cởi quần anh ta ra. Trong cơn mơ màng tôi nhìn thấy mắt Lâm Diệu như toé lửa, hơi thở gấp gáp. Hơi thở của anh phả vào cổ càng khiến cho tôi mất kiểm so tôi chỉ biết hiện giờ tôi thực sự rất muốn, rất muốn… làm tình với anh ta.
Lâm Diệu lại lần nữa tóm chặt tay tôi, hỏi:
– Em đã ăn cái gì hả?
– Cơm và thuốc!
– Tôi cố gắng giật tay ra khỏi tay anh. Ngay sau đó tôi thấy mình bị Lâm Diệu lôi xuống xe. Anh ra sức đổ nước vào miệng tôi, tôi nuốt mãi, tôi không thể nuốt được nữa, nhưng Lâm Diệu vẫn đổ vào, dạ dày cuộn lên, có cái gì đó trào lên tận cổ họ